Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai ngày sau, bác sĩ nói đã có thể xuất viện rồi.  

 

Buổi sáng, khi Nam Khuê thu dọn đồ đạc, Lâm Tiêu đã lái xe đến đón hai người.  

 

Bọn họ đỡ Lục Kiến Thành lên xe trước, Nam Khuê đứng ở ngoài xe, do dự nói: "Kiến Thành, để Lâm Tiêu đưa anh về trước đi, em về muộn một chút."  

 

"Em muốn đi thăm Chu Tiễn Nam sao?"  

 

Lục Kiến Thành vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức mở to hai mắt, bất ngờ nói: "Sao anh biết?"  

 

"Mấy tâm tư nhỏ của em đều viết rõ trên mặt rồi kìa."  

 

“Vậy anh có tức giận không?” Nam Khuê hỏi.  

 

"Em đi đi."  

 

Nghe thấy lời của Lục Kiến Thành, trên mặt Nam Khuê lập tức nở nụ cười, cô cúi người hôn lên má anh: "Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, anh là tốt nhất.”  

 

"Anh yên tâm, em qua đó một chút rồi sẽ về tìm anh."  

 

"Ừm."  

 

Nhìn Lâm Tiêu lái xe đi, Nam Khuê đi ra ngoài mua một số thứ, sau đó lại đi vào bệnh viện.  

 

“Xin chào, giúp tôi tìm xem bệnh nhân Chu Tiễn Nam ở phòng bệnh nào được không?” Nam Khuê nhìn y tá ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi.  

 

"Chu Tiễn Nam? Là người này sao?"  

 

"Đúng vậy."  

 

"Anh ấy vừa mới xuất viện sáng nay, chắc là vừa đi thôi."  

 

Hóa ra là xuất viện rồi, xem ra cô đã đến chậm một bước rồi.  

 

May mà hôm đó cô có lưu lại số điện thoại của Phương Hằng, cho nên Nam Khuê lập tức gọi cho cậu ấy: "Alo, Phương Hằng, đội trưởng Chu của các cậu xuất viện rồi đi đâu vậy?"  

 

 

 

“Đội trưởng Chu nói, quay lại đồn cảnh sát.” Phương Hằng trả lời.  

 

"Được, vậy tôi qua đó thăm anh ấy."  

 

Phương Hằng cúp điện thoại, liền thấy Chu Tiễn Nam đang nhìn về phía mình.  

 

Không dám chậm trễ, anh ấy lập tức giải thích: "Đội trưởng Chu, là điện thoại của cô Nam Khuê gọi, cô ấy nói muốn đến đồn cảnh sát thăm anh."  

 

“Ừ!” Chu Tiễn Nam gật đầu.  

 

Sau hai giây im lặng, anh tiếp tục nói: "Cậu đi đón cô ấy qua đây."  

 

"À, đội trưởng Chu, đồn cảnh sát của chúng ta rất dễ tìm, anh còn sợ cô Nam Khuê không tìm thấy sao?"  

 

Phương Hằng vừa nói xong liền nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của đội trưởng Chu đang nhìn mình, lập tức đổi lời: "Vâng, tôi lập tức đi đón cô Nam Khuê."  

 

Phương Hằng vừa lên xe, lập tức gọi điện thoại qua cho Nam Khuê: "Cô Nam Khuê, cô cứ ở yên ở bệnh viện, tôi đến đón cô."  

 

"Được."  

 

Vì bọn họ vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, nên Phương Hằng rất nhanh đã đón được Nam Khuê.  

 

Nam Khuê vừa mới lên xe, Phương Hằng đã nhận được một cuộc gọi.  

 

“Đội trưởng Chu được người nhà đón về rồi, cậu đưa cô Nam Khuê đến nhà đội trưởng Chu đi.” Bên kia nói  

 

"Được, tôi biết rồi."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK