Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bà ấy không thể làm gì cả, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện mà thôi.  

 

Cầu nguyện cho tất cả đều thuận lợi.  

 

Cầu nguyện bọn họ đều bình an vô sự, đừng có bất cứ thương vong vào.  

 

Lúc này, trong ngôi biệt thự.  

 

Nam Khuê đã bắt đầu có phản ứng, bụng của cô càng ngày càng cứng và thắt lại.  

 

Rất nhanh, một trận đau đớn truyền tới.  

 

Không đến một tiếng sau, bụng của cô đã đau đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.  

 

Hết lần này đến lần khác, khoảng cách giữa mỗi cơn đau chỉ có mười mấy phút.  

 

Dù cô đã cố gắng hết sức để kìm chế nhưng Đông Họa vẫn đã phát hiện ra.  

 

“Khuê Khuê, có phải cậu sắp sinh rồi không?”  

 

Nam Khuê yếu ớt trả lời: “Hình như là vậy, bụng của mình càng ngày càng đau hơn, sự co bóp của tử cung cũng càng ngày càng nhịp nhàng hơn.”  

 

Đông Họa vừa nghe thấy thế thì lập tức hoảng loạn.  

 

Nhưng cô ấy cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.  

 

Cô ấy nắm chặt lấy tay của Nam Khuê rồi an ủi động viên: “Khuê Khuê, đừng sợ đừng sợ, tổng giám đốc Lục chắc chắn sẽ đến ngay thôi.”  

 

“Vì cậu, vì đứa bé, cậu nhất định phải kiên trì, phải kiên trì lên nhé.”  

 

Lại một cơn đau khác ập đến, Nam Khuê dùng sức cau mày, nét mặt cũng vô cùng đau đớn.  

 

“Khuê Khuê, hít thở, hít thở sâu vào.”  

 

“Nào, làm theo nhịp của mình, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”  

 

Có sự chỉ đạo của Đông Họa, Nam Khuê cảm thấy thoải mới hơn nhiều.  

 

Nhưng, nửa tiếng sau, cô vẫn là chịu không nổi nữa rồi.  

 

Tần suất của các cơn co thắt ngày càng nhanh và khoảng cách thời gian cũng ngày càng ngắn.  

 

Mỗi lần cơn đau đều như dời núi lấp bể, giống như thể hàng chục chiếc dùi đục vào bụng cùng một lúc khiến cho cô đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.  

 

“A, đau!”  

 

“Ông xã”  

 

Nam Khuê đau đớn kêu lên, mồ hôi trên mặt chảy xuống ròng ròng.  

 

Đông Họa không thể giúp cô chia sẻ một phần đau đớn nào, cô ấy chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay cô rồi không ngừng động viên.  

 

“Khuê Khuê, nếu đau thì cứ hét lớn lên đi.”  

 

“Cố gắng lên, cậu và em bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”  

 

Không nhớ là sau mấy hiệp đau đớn, Nam Khuê đã đau đến mức mất đi lý trí luôn rồi.  

 

Lúc này, tất cả các tế bào trong cơ thể cô chỉ còn biết kêu lên từ một chữ "Đau" thôi.  

 

Trong thời khắc cơn đau ngừng lại, cô dùng lực siết chặt tay Đông Họa, lo lắng hỏi.  

 

“Họa Họa, cậu cậu nói Kiến Thành tại tại sao còn chưa đới?”  

 

“A, mình mình đau quá.”  



“Mình không muốn sống nữa, mình chết mất thôi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK