Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nam Khuê, em đừng lo lắng, hai phút nữa thôi, sắp tới nơi rồi.”  

 

“Được, anh nói đúng, bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.”  

 

Hai phút sau, khi xe đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn thì Nam Khuê đã chờ không nổi nữa rồi. Cô sớm đã tháo đai an toàn, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện.  

 

 

 

Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng về hướng phòng phẫu thuật.  

 

Nhưng khi cô đến nơi thì đèn của phòng phẫu thuật đã tắt rồi.  

 

Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành, khoảnh khắc đó, đầu cô trống rỗng.  

 

Tiếp sau đó, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy chóng mặt, cô dường như sắp ngã gục vậy.  

 

Cũng may lúc này Chu Tiễn Nam vội vã chạy tới, đỡ lấy cô: “Khuê Khuê, em sao vậy?”  

 

“Khuê Khuê, tỉnh lại đi!”  

 

“Khuê Khuê.....”  

 

Chu Tiễn Nam hét gọi vài lần, Nam Khuê lúc này mới từ từ mở mắt ra, cô lắc lắc đầu, đồng thời hỏi: “Tôi vừa rồi bị làm sao vậy?”  

 

“Em bị ngất, suýt chút nữa thì ngã xuống đất rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.  

 

Khi nhìn thấy mấy chữ “Phòng phẫu thuật” to đùng trước mắt, ý thức của Nam Khuê lập tức được kéo về, cả người cũng tỉnh táo trở lại.  

 

Cô nhẹ nhàng đẩy Chu Tiễn Nam ra, cô đau lòng kéo lê cơ thể của mình đi về phía phòng phẫu thuật.  

 

Vừa nghĩ đến kết cục tàn nhẫn đó, trái tim của cô lại quặn đau.  

 

“Xin lỗi Kiến Thành, đều tại em, là em đã đến muộn rồi.”  

 

“Xin lỗi anh!”  

 

Nam Khuê đau lòng bật khóc, cô từ từ ngồi xổm xuống, suy sụp mà ôm lấy cơ thể của mình.  

 

Nhìn từ góc độ của Chu Tiễn Nam, có thể nhìn thấy cả người cô đang run rẩy kịch liệt, đau lòng đến tột cùng.  

 

Anh ấy lập tức đi tới, đặt tay lên vai cô: “Đừng khóc, Khuê Khuê, không thể trách em được, nếu như thật sự phải trách ai đó thì người đó chính là tôi.”  

 

“Trách tôi quá ích kỷ, trách tôi không đem toàn bộ sự thật nói cho em biết, người sai là tôi, em không làm sai gì hết.”  

 

“Nếu như em oán trách tôi, trách móc tôi, hận tôi, em có thể đánh tôi, chửi mắng tôi, em muốn làm gì tôi cũng được.”  

 

Nhưng những lời này của Chu Tiễn Nam không thể giảm bớt được sự đau khổ và khó chịu trong lòng Nam Khuê.  

 

Mà ngược lại còn khiến cô đau lòng hơn.  

 

Quay người lại, cô nhìn về phía Chu Tiễn Nam với khuôn mặt đau khổ đẫm nước mắt.  

 

Cô không chịu nổi nữa, cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nắm đấm của cô giáng lên người Chu Tiễn Nam như mưa bão.  

 

“Tại sao? Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”  

 

“Anh bảo tôi đánh anh, nhưng đánh anh thì có tác dụng gì chứ? Đánh anh thì anh ấy cũng đâu có sống lại đâu.”  

 

“Chu Tiễn Nam, anh có biết bây giờ tôi đau khổ như thế nào không? Tôi đã bỏ qua cơ hội được gặp mặt anh ấy lần cuối rồi, anh ấy.....”  

 

Nam Khuê nghẹn ngào, cả người run lên bần bật.  

 

Câu nói cuối cùng, cô đã không thể nói hết được.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK