Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nam Khuê bị nhốt vào trong, cánh cửa nhanh chóng bị khóa lại.

Và bên ngoài cửa luôn có người thay phiên nhau canh gác.

Khi màn đêm xuống, toàn bộ ngôi nhà như một hầm băng.

Có tiếng gió xào xạc trên mái nhà, và gió lạnh thổi từng cơn.

Nam Khuê run sợ trốn trong góc tưởng, cả người cô lạnh cóng.

Trong căn phòng này không có gì cả, chân tay cô lạnh buốt, toàn thân hầu như không còn chút nhiệt độ nào.

Ban đêm, trời càng trở nên tối hơn.

Cuối cùng cô chỉ có thể lấy tất cả chỗ rơm trong phòng đắp lên người, gắng gượng giữ lại chút nhiệt độ.

Đêm dài đằng đẵng như đang dày vò cô.

Sáng sớm, cô còn chưa tỉnh dậy.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Ngay sau đó, cánh cổng sắt phát ra tiếng kêu cót két.

Rất nhanh cô bị hai người đàn ông kéo đến một nơi khác.

Mặc dù trong lòng đã dự liệu trước, nhưng khi Phương Thanh Liên xuất hiện trước mặt, sắc mặt Nam Khuê nhanh chóng tái nhợt, mặt cắt không còn chút máu.

 

Lúc này, kẻ có thể không ngần ngại sử dụng một lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, thậm chí không ngại dùng mọi thủ đoạn để trói chặt cô.

 

Nghĩ kĩ lại thì ngoài Phương Thanh Liên, hình như không có ai khác.

Xem ra cô ta thực sự hận cô thấu xương.

Tuy nhiên, dù sợ hãi, Nam Khuê vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.

 

Nhưng cô càng bình tĩnh thì sự thù hận trong ánh mắt của Phương Thanh Liên càng mạnh mẽ.

“Nam Khuê à Nam Khuê, không ngờ cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi.”

“Cô biết không, tôi hận không thể ngay lập tức khiến cô và hai đứa nghiệt chủng này về chầu trời.”

“Nhưng chết như vậy, đối với các người mà nói là quá dễ dàng, tôi thề nhất định phải khiến cô sống không được mà chết cũng không xong.”

Rõ ràng đã trang điểm rất đẹp, nhưng khuôn mặt của Phương Thanh Liên lại toát lên vẻ thâm độc, xấu xa. Những lời nói từ miệng của cô ta khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Nam Khuê biết, rơi vào tay Phương Thanh Liên, coi như là đã lành ít dữ nhiều.

Nhưng hai đứa bé vô tội.

Cô phải cố gắng hết sức để bảo vệ con mình.

Mà hoảng sợ không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ có bình tĩnh, mới có cơ hội sống.

Nhưng sự bình tĩnh của cô đã khiến Phương Thanh Liên oán hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Tại sao cô không cầu xin sự tha thứ? ” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê với vẻ khinh thường.

Nam Khuê chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, giọng điệu bình tĩnh hỏi vặn: “Cầu xin cô tha thứ có tác dụng không?”

“Nếu đã biết là vô dụng, thì hà cớ gì tôi phải lãng phí lời nói của mình?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK