Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Thiếu phu nhân, cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào chưa ổn cần chúng tôi điều chỉnh hay không?"  

 

“Không cần đâu, vô cùng tốt, tôi rất thích, cảm ơn mọi người!”   

 

Nghe được lời khen của cô, mọi người xung quanh đã vất vả hơn một tiếng đồng hồ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

Trước khi đến, tổng giám đốc Lục chỉ đưa ra một yêu cầu.  

 

Chỉ có một: Làm bà xã của ngài ấy vừa lòng.  

 

“Thiếu phu nhân, vui lòng chờ một chút, bây giờ chúng tôi sẽ đi mời tổng giám đốc Lục lên đây.”  

 

“Được.”  

 

Vài phút sau, mọi người đều rời đi.  

 

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.  

 

Ngay sau đó, Lục Kiến Thành mặc một bộ tây trang màu xanh lục, đi đôi giày da bóng loáng, thẳng người bước vào.  

 

Nghe thấy tiếng động, theo bản năng Nam Khuê xoay người lại.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người và đồng thời dừng bước chân.  

 

Không khí bỗng trở nên yên lặng.  

 

Hai người im lặng mà nhìn nhau.  

 

Một cái gì đó đang lặng lẽ chảy, mang theo dịu dàng và ngọt ngào.  

 

Sau một lúc lâu, Lục Kiến Thành tiến lên một bước và tiếp tục đi về phía Nam Khuê.  

 

Tuy nhiên, anh vẫn mấp máy môi mà không nói chuyện.  

 

Đôi mắt của anh giống như một viên ngọc đen nhìn về phía cô, sâu thẳm đến mức dường như chứa đựng được cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao.  

 

Thấy anh không nói gì, đột nhiên Nam Khuê có chút căng thẳng.  

 

Cô đưa tay nhẹ nhàng vén váy lên, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã có chút mồ hôi.  

 

Cô biết bản thân mình đã quá căng thẳng rồi.  

 

Nhưng trái tim của cô rõ ràng giống như một con nai con chạy loạn, tràn ngập cảm xúc chờ mong.  

 

“Có đẹp không?”  

 

Cuối cùng, đôi môi như anh đào của cô cũng khẽ mở, giống như một thiếu nữ đang cất giấu tâm sự của bản thân.  

 

Lục Kiến Thành trực tiếp ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh áp vào vành tai của cô, truyền vào tai cô từng chút từng chút một.  

 

Hơi thở anh thở ra như một luồng điện làm cho cô tê dại.  

 

“Xinh đẹp, vẫn xinh đẹp như trước, hoàn toàn không vì mang thai mà ảnh hưởng.”  

 

Nói xong, anh đột nhiên cắn nhẹ vào vành tai của Nam Khuê, vô cùng dính người: “Thật muốn thời gian nhanh chóng chuyển đến ba tháng sau.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK