Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Sao tớ có thể tin được lời Lục Kiến Thành chứ? Còn nói cậu quấn lấy anh ta, không thể, tớ lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, chắc chắn là anh ta quấn lấy cậu. Phía trước chính là phòng giám sát, chúng ta vào xem video tối hôm qua là biết, cậu có muốn đi không?"  

 

Nam Khuê do dự một chút rồi lập tức gật đầu: "Được, đi."  

 

Sau khi xem xong mấy phút quan trọng trong video.  

 

Toàn bộ quá trình cô đều say đến mức bất tỉnh nhân sự, ngay cả chút ý thức cũng không có, mà Lục Kiến Thành lại bá đạo ôm lấy cô trực tiếp đi vào phòng.  

 

Nam Khuê nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình, mặt đỏ bừng như táo chín, lao thẳng đến trước mặt Lục Kiến Thành, vô cùng tức giận nhìn anh.  

 

 

 

"Sao anh lại lừa tôi?" Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê phồng lên, vô cùng tức giận hỏi.  

 

Hoắc Ti Yến thấy vậy thì rất hiểu chuyện mà rời đi trước.  

 

"Em ngồi xuống trước đã." Lục Kiến Thành nói.  

 

So với Nam Khuê đang tức giận, anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đều không đáng để nhắc đến vậy.  

 

Nhưng anh càng bình tĩnh thì Nam Khuê lại càng cảm thấy tức giận.  

 

"Tôi không ngồi."  

 

Nam Khuê lắc đầu từ chối, tiếp tục truy hỏi: "Tôi muốn biết vì sao anh lại muốn lừa tôi."  

 

Cô hỏi xong, Lục Kiến Thành nâng mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn cô.  

 

Một giây sau, anh nói nhỏ đáp án: "Sợ."  

 

Một chữ.  

 

Chỉ có một chữ.  

 

Nhưng một chữ này lại khiến Nam Khuê ngây người.  

 

"Sao anh lại sợ? Anh sợ cái gì?" Nam Khuê không thể tin được mà hỏi.  

 

Lục Kiến Thành đột nhiên đứng dậy, anh đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô đến một chỗ tương đối kín đáo trong khách sạn.  

 

Lục Kiến Thành thở hắt ra một hơi, hai tay giữ bả vai gầy yếu của cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Vì anh sợ sau khi em biết sự thật sẽ xa lánh anh."  

 

Nam Khuê đẩy anh ra: "Vậy anh cũng không nên lừa tôi, anh như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm xa lánh anh thôi."  

 

"Anh có biết rằng tôi thật sự nghĩ bản thân mình mượn rượu phát điên, tùy tiện kéo một người xa lạ để qua đêm không, anh có biết tôi sợ đến mức nào không?"  

 

"Tôi thậm chí còn nghĩ, may mà..."  

 

Nói đến đây, Nam Khuê ý thức được gì đó mà lập tức dừng lại.  

 

"May mắn cái gì?" Lục Kiến Thành hỏi đến cùng.  

 

"Được rồi, không có gì."  

 

Nói xong cô hạ mắt xuống.  

 

Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, may mắn vì cô không kéo phải ai khác mà chính là anh.  

 

Anh có biết lúc đó cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng như thế nào không?  

 

"Tôi có một chuyện muốn hỏi anh." Nghĩ đến lời của Niệm Niệm, Nam Khuê hỏi.  

 

"Em nói đi."  

 

"Chuyện đó..." Vừa mở miệng Nam Khuê đã cảm thấy ngại ngùng không muốn nói tiếp.  

 

Nhưng vì muốn tìm hiểu rõ ràng nên cô vẫn lấy hết dũng khí mà nói: "Niệm Niệm nói anh cố ý đến Hải Nam tìm tôi, có đúng không?"  

 

Không thể phủ nhận, lúc hỏi câu hỏi này, trong lòng cô vẫn có sự mong đợi.  

 

Trong mấy giây chờ câu trả lời, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.   

 

Rất khẩn trương.  



Cũng vô cùng căng thẳng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK