Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi nhất định phải gặp Nam Khuê.”  

 

“Nhìn dáng vẻ thì là con người, nhưng không ngờ lại là một con hồ ly tinh, đúng là không biết liêm sỉ, bụng đã lớn như vậy rồi còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi.”  

 

Trần Tranh, người này làm việc từ trước đến nay đều rất chuẩn mực.  

 

Nhưng đối với loại người như Chu Hiểu Tinh, có thể nói là anh ta không có bất cứ sự kiên nhẫn nào.  

 

Anh ta giơ tay lên, bàn tay của anh ta nhìn như đã sắp đánh vào mặt của Chu Hiểu Tinh rồi.  

 

“Trần Tranh”  

 

Đột nhiên, Nam Khuê hét gọi.  

 

Nghe thấy giọng nói của Nam Khuê, Trần Tranh quay người lại nhìn cô: “Thật ngại quá, thiếu phu nhân, đều là do tôi không xử lý tốt nên mới làm ồn đến cô.”  

 

“Không sao, không liên quan đến anh, là do miệng của một vài người quá ti tiện, quá rẻ mạt thôi.”  

 

Chu Hiểu Tinh nghe xong tức đến phát điên: “Cô, cái đồ hồ ly tinh, đồ trà xanh không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nói tôi ?”  

 

Lời nói của cô ta vô cùng khó nghe.  

 

Nhưng ngạc nhiên là, Nam Khuê không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn cười nữa.  

 

Nhưng một giây sau, đột nhiên, Trần Tranh nghe thấy một tiếng “bốp”.  

 

Lúc anh ta hồi lại hồn, cái tát của Nam Khuê đã phang thẳng vào mặt Chu Hiểu Tinh rồi.  

 

Còn Chu Hiểu Tinh thì che lấy mặt, vẻ mặt không tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm vào Nam Khuê: “Cô dám đánh tôi?”  

 

Nam Khuê không nói gì, câu trả lời dành cho cô ta chính là một cái tát nữa vào phía bên trái mặt cô ta.  

 

Lúc này, cô ta giận dữ đứng sững sờ tại chỗ.  

 

Quên luôn cả việc di chuyển bàn tay đang che má kia.  

 

 

Nam Khuê cử động cổ tay, sau đó nhìn về phía Trần Tranh: “Cho dù phải tát, thì cái tát đó cũng nên do tôi tự tay tát.”  

 

Trần Tranh cong môi cười, đồng thời hùa theo dùng lực gật đầu: “Thiếu phu nhân nói chí phải, người phụ nữ này nên do cô tự tay dạy bảo.”  

 

Chu Hiểu Tinh nhìn thấy hai người kẻ tung người hứng thì vô cùng tức giận.  

 

Cô ta cũng không phải là người chịu ức hiếp, thế nên sau khi phản ứng lại, cô ta liền lập tức muốn đánh trả.  

 

Nhưng, cô ta vừa mới giơ tay ra, còn chưa tiến gần được đến người Nam Khuê.  

 

Đột nhiên, cánh tay của cô ta đã bị Trần Tranh giữ lại.  

 

Đối với cô ta, Trần Tranh không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, thế nên sức tay của anh ta vừa mạnh lại vừa dùng thêm lực.  

 

Chu Hiểu Tinh lập tức đau đớn xin tha: “A, đau, đau đau đau, thả ra, anh mau thả ra.”  

 

Nhưng Trần Tranh lại nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn giống như không nghe thấy vậy.  

 

Chu Hiểu Tinh đã đau đến mức mặt mày trắng bạch, nước mắt sắp tuôn trào rồi.  

 

“Nam Khuê, cô là thứ gì chứ, nếu đã đối xử với tôi như vậy, cô không sợ Mạc Hàn sẽ đến làm phiền cô sao?”  



Nam Khuê khoanh hai tay lại rồi ung dung nhìn cô ta: “Chu Hiểu Tinh, nhớ lấy, trà xanh mặt dày không biết xấu hổ mà miệng cô nói không phải ai khác, mà chính là bản thân cô đấy.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK