Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nói đến đây, Mộc Uyển đột nhiên vui vẻ suy đoán: “Hôm nay Tiễn Nam chuẩn bị nhiều thứ như vậy, chắc sẽ không phải đặc biệt đến thăm Ngọc Đình đấy chứ?”  

 

Chu Cẩm rất lý trí, trực tiếp phủ nhận: “Không có khả năng lắm, có lẽ là nó có việc gì đó muốn nói với chú Phùng.”  

 

“Sao lại không? Nó đặc biệt bảo con chuẩn bị cua lông cơ mà, mẹ nhớ đây là món Ngọc Đình thích nhất, còn có chiếc xe kia của con nữa, có thể là chuẩn bị để đưa con bé đi hóng gió đấy.”  

 

“Mẹ” Chu Cẩm nghiêm túc phân tích: “Cho dù những điều mẹ đoán đều đúng thì Tiễn Nam cũng không có suy nghĩ gì khác với Ngọc Đình, từ nhỏ hai đứa nó đã giống như anh trai em gái, nếu có phát sinh tia lửa gì thì đã có từ lâu rồi, sẽ không phải để đến bây giờ.”  

 

Mộc Uyển lại giữ ý kiến khác: “Vậy cũng chưa chắc, có những tình yêu thời gian phát ra tia lửa sẽ muộn hơn một chút. Hơn nữa, năm đó làm em gái không có nghĩa là bây giờ cũng làm em gái.”  

 

“Mẹ nghe nói Ngọc Đình đã ra nước ngoài vài năm, sau khi trở về càng có dấu hiệu xinh đẹp ra và càng thanh mảnh hơn, lần này hai đứa nó gặp mặt là chuyện tốt, biết đâu sẽ bị thu hút bởi nhau thì sao!”  

 

Chu Cẩm: “”  

 

Đến nhà họ Phùng, Chu Tiễn Nam xách đồ đã chuẩn bị đi vào.  

 

Về cua lông, anh đặc biệt xách đến trong bếp.  

 

Sau đó mới mang rượu đến phòng khách.  

 

“Chú Phùng!” Chu Tiễn Nam để rượu xuống, kính cẩn chào.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, anh tuấn kiên cường của anh, Phùng Thao càng nhìn càng hài lòng: “Người đến là được rồi, còn mang theo rượu làm gì?”  

 

“Rượu là có người tặng cho chị cháu, chú Phùng chú cũng biết, cháu thường xuyên thực hiện nhiệm vụ, rất ít uống rượu cho nên rượu này tặng cho chú là nơi tốt nhất.”  

 

“Thằng nhóc cháu thật biết ăn nói.”  

 

Hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện việc trong cục một lúc, sau đó chơi vài ván cờ rồi lại uống trà.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu vang lên từ cầu thang tầng hai: “Wow, anh Tiễn Nam, anh đến rồi à?”  

 

Vừa dứt lời, Phùng Ngọc Đình gần như là lao như bay đến, chạy thẳng đến chỗ Chu Tiễn Nam.  

 

Có thể là chạy quá nhanh, nên cô mất cảnh giác, suýt bị ngã.  

 

Chu Tiễn Nam thấy vậy, một tay đỡ cô: “Cẩn thận một chút, mấy năm không gặp em vẫn hấp tấp giống trước đây nhỉ.”  

 

“Ôi, chỉ là đã lâu không gặp anh nên em quá kích động, quá vui mừng thôi.”  

 

Nói xong, cô ấy nhìn Phùng Thao bĩu môi bất mãn: “Cha, đều tại cha ấy, hôm nay anh Tiễn Nam đến sao cha không nói cho con biết sớm, nếu biết hôm qua con sẽ ngủ sớm một chút, thì hôm nay sẽ không ngủ nướng rồi.”  

 

Sau khi Phùng Ngọc Đình đứng vững, ngửa mặt lên nhìn Chu Tiễn Nam, trên mặt nở nụ cười tươi rói.  

 

“Anh Tiễn Nam, thật sự là anh, mau, để em xem nào, đã rất lâu em không gặp anh rồi.”  

 

 

 

Nói xong, cô ấy giống như một con thỏ con, nhảy nhót bên cạnh Chu Tiễn Nam.  

 

Sau khi đi vòng quanh mấy vòng, cô ấy mới dừng lại vui vẻ nói: “Anh Tiễn Nam, đã lâu không gặp, anh thật sự càng ngày càng đẹp trai và phóng khoáng.”  

 

“Em cũng càng ngày càng khéo ăn khéo nói.”  

 

“Như nhau như nhau, nhưng anh Tiễn Nam vẫn đẹp trai hơn một chút.”  



Phùng Ngọc Đình khoác cánh tay Chu Tiễn Nam, đồng thời nhìn Phùng Thao: “Cha, hai người gặp nhau chỉ bàn chuyện công việc cũng thật nhạt nhẽo, con nghe nói mấy năm nay anh Tiễn Nam đã xử lý rất nhiều vụ án xuất sắc, con rất ngưỡng mộ.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK