Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói của thằng bé, Nam Khuê lập tức bắt máy: "Sao lại là con, mẹ tưởng bà nội có chuyện?"  

 

Lúc này Vân Thư bưng hoa quả đi tới: "Vừa tan học tụi nó nói nhớ con, cho nên mới lấy điện thoại di động gọi video cho con."  

 

"Mami sẽ mau chóng về nhà thôi, các con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ đó nhé!?"  

 

"Được rồi, tụi con sẽ ngoan ngoãn, mẹ nhanh nhanh về nhà nhé!"  

 

Cúp điện thoại, Nam Khuê mau chóng ra ngoài.  

 

Nhưng vừa đến trước cửa khoa phòng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ đằng xa.  

 

Tuy hai người đã không gặp nhau trong năm năm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể nhận ra bóng dáng ấy.  

 

Nam Khuê cố tình đi thật chậm, cô muốn rẽ sang một lối đi khác để đi ra ngoài.  

 

Bây giờ cô thật sự không căm ghét Quý Dạ Bạch, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho anh ta được.  

 

Tất cả những gì cô muốn là yên bình ngay lúc này mà thôi.  

 

Nhưng điều hy vọng của Nam Khuê đã trở nên vô ích, trước khi cô rẽ sang đường khác, Quý Dạ Bạch đã quay lại và gọi cô: "Nam Khuê đó sao?"  

 

"Quý viện!"  

 

"Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô vài lời."  

 

"Được rồi, anh nói đi!"  

 

"Tôi rất vui khi thấy cô vẫn còn sống trên thế giới này, tôi chân thành cầu chúc cô và anh ta có thể sống cùng nhau đến đầu bạc răng long."  

 

Từ hôm bữa tới giờ, Nam Khuê đã nghe quá nhiều câu chúc phúc từ nhiều người.  

 

Nhưng chỉ có câu này của anh ta có lẽ khiến cô muốn cười nhiều nhất.  

 

"Cảm ơn sự chúc phúc của Quý viện, nhưng tôi e rằng tôi vô phúc được hưởng rồi."  

 

"Tôi biết trong lòng cô rất hận tôi. Dù sao đi nữa nếu không phải do tôi, có lẽ các người đã được ở chung với Hòa Mỹ Mỹ từ lâu rồi."  

 

"Quý viện đã nói xong chưa? Nếu đã nói xong, tôi phải đi đây!" Nam Khuê nhìn anh ta, lông mày nhướng lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.  

 

 

 

“Còn có một câu cuối cùng.” Quý Dạ Bạch nói: “Năm năm rồi, tôi đã sớm buông bỏ cô rồi.”  

 

Buông bỏ?  

 

Nam Khuê cười lạnh, giọng chế nhạo nhìn anh ta: “Nếu như đã buông bỏ rồi, vậy tại sao anh còn muốn tham gia vào việc của Lục Thị? Anh không biết Lục Thị là ông nội để lại cho Lục Kiến Thành sao? Anh tranh dành đấu đá với anh ấy như vậy, thậm chí còn dùng đủ mọi thủ đoạn đê tiện cướp đoạt nó, tôi thật sự nhìn không ra anh buông bỏ ở chỗ nào đấy?”  

 

“Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.” Quý Dạ Bạch cười khổ.  

 

“Không phải vậy thì là như thế nào? Anh muốn chúng tôi nghĩ sao? Tôi bảo anh từ bỏ hết tất cả cổ phần của Lục Thị và thề rằng sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc của công ty nữa, anh có thể làm được không?”  

 

“Chuyện đó thì không thể!” Lần này, Quý Dạ Bạch dường như không thèm suy nghĩ mà trực tiếng phủ định luôn.  

 

Đột nhiên, anh ta như biết thành một người khác.  

 

Duỗi tay ra, anh ta nắm chặt lấy bả vai của Nam Khuê, sau đó dùng lực lay động.  



Anh ta vừa lắc vai cô vừa hét lên: “Tại sao? Ngoài mẹ tôi ra thì ai cũng muốn đứng về phía anh ta chứ.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK