Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phút chốc, miệng của hai người đều có máu, bên miệng đều là mùi máu tươi.  

 

“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra.” Nam Khuê lại nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh băng.  

 

"Khuê Khuê, không thể được."  

 

"Anh đã nói là không thể."  

 

Nam Khuê thực sự tức đến điên rồi.  

 

Cuối cùng cô bất chấp, nâng hai chân lên dùng sức đá vào người Lục Kiến Thành.  

 

Cô phản ứng quá nhanh và đột ngột, Lục Kiến Thành không kịp phòng bị đã bị đánh đến mơ hồ, đau đến mức lập tức buông lỏng Nam Khuê ra.  

 

Nam Khuê nắm lấy cơ hội, xoay người không do dự mà đi thẳng lên lầu.  

 

Trong cơn mưa, chỉ còn một mình Lục Kiến Thành đứng đó.  

 

Như sợ anh đuổi kịp, Nam Khuê cuống cuồng chạy lên và đóng cửa lại.  

 

Cô thở hổn hển và bước đến bên cửa sổ.  

 

Nhưng cô phát hiện anh vẫn chưa rời đi, vẫn đứng ở vị trí cũ, nhìn lên nơi cô ở.  

 

Điện thoại phát ra âm thanh thông báo, là Wechat anh gửi đến: "Khuê Khuê, anh không đồng ý chia tay, không bao giờ."  

 

Nam Khuê cực kỳ tức giận, dựa vào gì chứ?  

 

Anh đã chọn Phương Thanh Liên rồi, tại sao anh vẫn một mực muốn chiếm lấy cô.  

 

Cô không phải là thú cưng của anh, và cô cũng không cần anh cưng nựng chiều chuộng suốt ngày.  

 

Lấy chăn bông trùm lên đầu, lần này Nam Khuê ép bản thân không để ý đến anh nữa, cũng không được nghĩ đến anh nữa.  

 

Sáng sớm hôm sau, điện thoại lại vang lên, Nam Khuê cứ tưởng đó là đồng hồ báo thức đi làm.  

 

Nhận rồi mới biết là Lâm Tiêu gọi điện thoại đến.  

 

"Cô Nam Khuê, tổng giám đốc Lục bị bệnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, rất gấp, cô có thể đến thăm anh ấy không?"  

 

 

 

Bị bệnh?  

 

Là do đêm qua dầm mưa cả đêm sao?  

 

“Xin lỗi, tôi còn có việc của mình, hơn nữa tôi và anh ấy đã chia tay rồi.” Nam Khuê hít sâu một hơi, nhẫn tâm nói.  

 

"Nhưng mà, tổng giám đốc Lục bây giờ sốt rất cao, cả người sốt đến mơ hồ, anh ấy không chịu đến bệnh viện, cứ gọi tên cô suốt."  

 

"Anh ấy là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Hơn nữa các cậu nhiều người như vậy, tôi không tin các cậu không có cách đưa một người bệnh đến bệnh viện."  

 

"Khuê Khuê ..." Đúng lúc này, tiếng gọi trầm thấp của Lục Kiến Thành từ trong điện thoại truyền đến: "Khuê Khuê, anh thật sự không cố ý."  

 

Nam Khuê không dám nghe nữa, cô lập tức cúp điện thoại.  

 

Sau khi tắm rửa xong, Nam Khuê liền đến bệnh viện để làm việc.  

 

Cả ngày cô đều rất bận, đến thời gian uống ngụm nước hay đi vệ sinh cũng không có, ngay cả cơm trưa cô cũng chỉ ăn một thanh lương khô để không bị đau dạ dày.  

 

Cô cũng muốn làm mình bận rộn, một khi dừng lại, cô sẽ lại suy nghĩ về chuyện mấy ngày nay.  

 

Nghĩ đến anh, nghĩ đến Phương Thanh Liên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK