Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Phương Kiều vừa nói xong, Lục Kiến Thành liền bắn ánh mắt về phía anh ta.  

 

Ánh mắt ấy giống như giếng cổ, mặt bình lặng không gợn sóng nhưng bên trong lại mãnh liệt cuộn trào.  

 

Anh không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn Phương Kiều.  

 

Nhưng trong lòng đã đặt ra vô vàn câu hỏi: Cãi nhau sao?  

 

Nếu chỉ là cãi nhau thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là không phải cãi nhau, mà là ly hôn.  

 

“Nông cạn.” Sau một hồi im lặng, Lục Kiến Thành nói: “Cậu nghĩ chỉ một chiếc vòng cổ hay vòng tay là có thể khiến cô ấy nguôi giận sao, cậu cho rằng phụ nữ ai cũng hám tiền hay sao.”  

 

Phương Kiều sờ sờ chóp mũi, quyết định giữ im lặng.  

 

Thật ra những người phụ nữ trước đây anh ta theo đuổi đều rất dễ dàng đổ gục, chẳng cần tặng gì cả, có khi chỉ là một bữa cơm và vài lời ngon tiếng ngọt là xong rồi.  

 

Nếu có cãi nhau thì chỉ cần vài chiếc túi xách, hơn chút thì là một chiếc xe thể thao hoặc cùng lắm là một căn nhà là sẽ giải quyết xong.  

 

Cho nên cũng không thể trách Phương Kiều, dù sao thì trong suy nghĩ của anh thì phụ nữ có thể dễ dàng dùng tiền thu phục.  

 

"Anh Lục, em thấy anh khổ quá rồi, anh xem diễn một lúc như vậy, tìm nhiều người như vậy, còn có em phối hợp cùng với anh mà chỉ một cái hôn thôi người ta cũng không chịu."  

 

"Theo em thấy, anh cứ trực tiếp diễn vai tổng tài bá đạo, đi lên ôm chị ấy về nhà đóng cửa lại, qua một đêm là giải quyết xong."  

 

“Cậu không hiểu.” Lục Kiến Thành nói.  

 

Nếu không ly hôn, anh còn có khả năng làm vậy.  

 

Nhưng bây giờ hai người không còn là vợ chồng, nếu anh dùng vũ lực thì cô sẽ nghĩ gì về anh?  

 

Trong lòng cô, anh sẽ chẳng khác mấy tên lưu manh là mấy.  

 

"Haiz, được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, em cảm thấy chị dâu uống khá nhiều rượu rồi, lại còn là rượu mạnh, anh tốt nhất nên đi đưa chị ấy về đi." Phương Kiều nói.  

 

"Ừ."  

 

Lục Kiến Thành đẩy cửa đi ra ngoài.  

 

Nam Khuê vừa mới rời khỏi phòng của Lục Kiến Thành liền đi về phòng các đồng nghiệp đang liên hoan.  

 

Kết quả là khi cô bước vào, không còn ai trong phòng nữa.  

 

"Dực Dực..." Nam Khuê vừa nhìn quanh phòng vừa gọi.  

 

Nhưng mà không có ai trả lời cô.  

 

Một lúc sau, có mấy người phục vụ vào nói rằng phòng này đã thanh toán xong, muốn mời cô rời đi để họ bắt đầu quét dọn.  

 

Nam Khuê chỉ có thể rời đi, cô không còn nơi nào để đi liền ngồi xổm xuống bên ngoài phòng gọi điện thoại cho Tống Dực.  

 

Khi lấy điện thoại di động ra, cô mới biết Tống Dực đã gọi cho mình mấy cuộc.  

 

Lúc đó cô đang ở trong phòng bên Lục Kiến Thành, có lẽ vì quá ồn ào nên cô không nghe thấy có cuộc gọi đến.  

 

Cô lập tức gọi lại, bên đầu kia Tống Dực không nghe máy.  

 

Nam Khuê lại gọi thêm vài lần nữa, vẫn không ai nghe máy.  

 

Nếu cô đoán không lầm, Tống Dực có lẽ đoán cô đã về nhà, gọi điện thoại cho cô cũng không được nên đã đi trước rồi.  

 

"Thôi, tự mình đi về cũng được!"  

 

Nam Khuê lẩm bẩm, cất điện thoại và bước ra ngoài.  

 

Lúc này đầu cô đau kinh khủng, toàn thân nóng như lửa đốt, vừa đi vừa phải kéo quần áo.  



Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bức bối khắp người. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK