Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Phải như vậy thì cuộc sống của anh mới khác đi được.  

 

Nhấp một ngụm, Nam Khuê đặt cốc xuống.  

 

"Thấy thế nào?"  

 

“Hương vị vẫn như trước, rất ngon.” Nam Khuê gật đầu.  

 

Lần gặp mặt này, cả hai thực sự nói chuyện với nhau như những người bạn cũ.  

 

"Bệnh tình của Niệm Khanh thế nào rồi? Đã khỏi hoàn toàn chưa?"  

 

"Đó không phải là một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn. Việc thích nghi với cơ thể sau khi ghép tim là một quá trình lâu dài. Có thể sẽ bị những phản ứng đào thải sau đó, nhưng nó không gây nguy hiểm đến tính mạng." Nam Khuê giải thích.  

 

Chu Tiễn Nam cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."  

 

"Trở về nhà cảm giác như thế nào? Vẫn thích ứng được chứ?"  

 

"Ừ, mọi thứ đều ổn. Dù sao cũng là nơi ở quen thuộc và môi trường quen thuộc nên rất dễ thích ứng. Hai đứa nhỏ cũng khá tốt, thích ứng còn nhanh hơn cả em nữa."  

 

"Thế thì tốt."  

 

Hai người đã cùng nhau trò chuyện cả buổi, còn về chủ đề nhạy cảm kia, dường như cả hai đã ngầm hiểu ý và đều không chủ động nhắc đến.  

 

Tới giữa trưa, Chu Tiễn Nam gọi hai phần cơm cho trẻ em và một phần ăn cho người lớn mà Nam Khuê thích.  

 

Nam Khuê ăn sáng muộn, thời gian giữa các bữa tương đối ngắn nên lúc này cô không cảm thấy đói, chỉ ăn vài miếng qua loa.  

 

Chu Tiễn Nam sợ cô ăn không no, thế là anh gọi thêm một món tráng miệng khác cho cô.  

 

Nhìn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, đặc biệt là những bông hoa nhỏ xinh được trang trí bằng kem, Nam Khuê không khỏi động lòng.  

 

"Em không thích ăn nó à? Anh nhớ em thích món tráng miệng!" Chu Tiễn Nam thắc mắc hỏi cô.  

 

Lúc này, Tiểu Niệm Khanh đang ăn một miếng khoai tây chiên liền nói: "Chú Chu, chú không biết đâu, mẹ cháu không ăn được kem. Cha nói mẹ bị dị ứng với kem!"  

 

Ngay lúc này, Chu Tiễn Nam đang giơ tay giữa chừng liền sững sờ ngừng lại.  

 

Gương mặt điển trai ấy cũng trắng hơn rất nhiều.  

 

Giống như một đứa trẻ con, anh áy náy lập tức rút tay lại: "Anh xin lỗi."  

 

"Xem ra, anh vẫn chưa hiểu hết về con người em, vẫn là anh ta hiểu em rất rõ."  

 

Khi nói ra điều này, khuôn mặt của Chu Tiễn Nam chất chứa đầy nỗi cô đơn và khó chịu.  

 

Nam Khuê cảm thấy rất có lỗi: "Tiễn Nam, em không trách anh, Kiến Thành cũng phải ở chung với em một thời gian mới biết chuyện này. Chúng ta chưa từng ăn tráng miệng cùng nhau, cho nên anh không biết cũng không sao cả."  

 

Sau bữa trưa, Nam Khuê lập tức đưa Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc đến chơi ở công viên bên cạnh.  

 

Cô nhìn Chu Tiễn Nam đang đứng bên cạnh, lại nghĩ tới nghĩ lui, do dự siết chặt hai tay.  

 

“Khuê Khuê, em có chuyện gì muốn nói với anh phải không?” Chu Tiễn Nam đã nhìn ra do dự của cô từ nãy đến giờ.  

 

Sau khi quyết định nghiêm túc trong lòng, Nam Khuê liền ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tiễn Nam, em muốn nói với anh rằng ngày hôm qua, em và Kiến Thành đã đi lĩnh chứng rồi."  

 

 

 

Vào thời khắc đó, Chu Tiễn Nam không thể nói được cảm giác của mình là gì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK