Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô nên biết điều một chút thì hơn, tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nhường vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục ra đi, vị trí đó là của chị Thanh Liên, ngoài chị ấy ra, không ai xứng với vị trí đó cả."  

 

Nam Khuê cười lạnh.  

 

Cô thật sự không nghĩ rằng ngay cả bây giờ Lục Nhu vẫn là em gái nhỏ mê muội Phương Thanh Liên, vẫn luôn ủng hộ Phương Thanh Liên.  

 

Nhưng không thể không nói sự ủng hộ này của cô ta khiến người khác rất cảm động.  

 

"Nói thật tôi có chút hâm mộ Phương Thanh Liên vì có một người em gái lúc nào cũng ủng hộ mình như cô."  

 

"Đương nhiên, trong lòng tôi, chị Thanh Liên là người duy nhất xứng đáng với tình yêu của anh tôi, cô căn bản không thể thay thế được chị ấy."  

 

"Vậy thì cô sai rồi, tôi chính là tôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện thay thế ai hết, hơn nữa cô cũng không thể quyết định thay cho anh họ cô được, tôi là vợ của anh ấy, đây là sự thật không ai có thể thay thế được."  

 

Nam Khuê luôn che giấu việc hai người ly hôn.  

 

Lục Nhu không biết mà đã lớn lối như vậy, nếu như cô ta biết bọn họ đã ly hôn thì không biết sẽ kiêu căng thành cái dạng gì.  

 

"Nam Khuê, tôi nói cho cô biết, cô đừng đắc ý, không lâu nữa vị trí kia sẽ là của chị Thanh Liên thôi."  

 

"Cô cho rằng chị Thanh Liên ra ngoài là đã thua sao? Sẽ không, chị ấy nhất định là người chiến thắng cuối cùng, chúng ta cứ đợi đó mà xem." Ánh mắt và vẻ mặt của Lục Nhu vô cùng đắc ý.  

 

Nam Khuê không rảnh mà quan tâm đến cô ta, vẫn cất bước rời đi.  

 

Lục Nhu tức giận nhìn theo, nhưng lại không có cách ngăn Nam Khuê lại.  

 

Ngay lúc Nam Khuê đi ngày càng xa, đột nhiên cô ta kêu to: "Nam Khuê, lần này anh tôi ra nước ngoài đi công tác, cô không nghĩ anh ấy sẽ đi gặp chị Thanh Liên sao?"  

 

Quả nhiên bước chân của Nam Khuê dừng lại.  

 

Lục Nhu thấy vậy thì lập tức tranh thủ cơ hội: "Cô đoán xem giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì?"  

 

Thấy phòng tuyến tâm lí của Nam Khuê hơi lung lay, Lục Nhu tiếp tục nói: "Thậm chí bọn họ có thể làm lành như lúc đầu hay không?"  

 

Nam Khuê thừa nhận, từ khi Lục Kiến Thành nói muốn ra nước ngoài, cô đã nghĩ đến chuyện này, cũng đã lo về chuyện này.  

 

Nhưng lúc này, khi Lục Nhu nói ra mọi chuyện, cô bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh.  

 

Vì cô phát hiện bản thân có lo lắng cũng vô dụng.  

 

Như vậy thì không bằng cô bình tĩnh chờ đợi vẫn hơn.  

 

Nam Khuê xoay người, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn Lục Nhu: "Có thể những gì cô nói là đúng, bọn họ có thể sẽ gặp nhau, cũng có thể ở bên nhau, nhưng tôi tin tưởng Kiến Thành."  

 

"Ha..." Lục Nhu cười lạnh: "Nam Khuê, chẳng lẽ cô không biết thứ không thể tin nhất chính là lời của đàn ông sao?"  

 

"Nhưng anh ấy là anh của cô."  

 

"Anh tôi thì sao? Tôi vẫn còn muốn nói cho cô biết, tin lời đàn ông thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Hơn nữa bác trai tôi vốn đã có gen ngoại tình, anh ta là con trai của ông ta, cô cứ như vậy mà tin tưởng anh ta có thể kiềm chế được sao?"  

 

Nam Khuê hít sâu một hơi, gật đầu, kiên định nói.  

 

"Đúng, tôi tin, tôi tin Lục Kiến Thành, cũng tin chồng tôi."  

 

Nói xong cô không quay đầu mà trực tiếp rời đi.  

 

Trong lòng Nam Khuê bồn chồn, cũng vô cùng lo lắng.  

 

Nhưng cô vẫn luôn nói với mình, phải tỉnh táo, phải hết sức tỉnh táo, nhất định không thể rối loạn, không thể để mấy người gian xảo kia có cơ hội lợi dụng.  

 

Trăng đêm nay rất lớn, ánh trăng cũng rất sáng, chiếu sáng khắp con đường.  

 

Nam Khuê ngẩng đầu, chợt phát hiện mình vô cùng nhớ anh.  

 

"Lục Kiến Thành, anh ở đó thế nào? Có phải mặt trăng cũng tròn thế này không? Cũng sáng như thế này không?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK