Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Kiến Thành lập tức chờ mong nhìn về phía cậu: "Ồ, Niệm Khanh định nói với cha bí mật gì vậy?"  

 

Không chỉ có thế, trong lòng của anh còn rất vui vẻ.  

 

Trẻ con đa phần đều rất đơn thuần, Niệm Khanh bằng lòng chủ động chia sẻ những bí mật của mình với anh, điều này cho thấy cậu rất thích và tin tưởng người cha này.  

 

Được con trai yêu thích và tin tưởng, trong lòng anh sao có thể không vui, quả thực giống như ăn mật vậy.  

 

"Niệm Khanh có thể nói với cha, nhưng cha phải hứa với con, không được nói cho mẹ nhé!"  

 

"Được, cha nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."  

 

Tiểu Niệm Khanh nhẹ gật đầu, sau đó ghé miệng vào bên tai Lục Kiến Thành: "Cha, con nói cho cha một bí mật, thực ra con rất sợ bị lấy máu."  

 

Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của cậu, Lục Kiến Thành đã đoán được.  

 

Chỉ không ngờ, thằng bé lại thành thật nói cho anh biết.  

 

Trong lòng nhất thời dâng trào ý nóng, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào, vì vậy Lục Kiến Thành chỉ có thể hôn cậu một cái.  

 

Tiểu Niệm Khanh bỗng có chút xấu hổ, nói: " y da, cha ơi thật xấu hổ, ở đây có rất nhiều người!"  

 

Tiểu Tư Mặc lại nói: "Cha ơi, con không sợ, cha hôn con đi!"  

 

Lục Kiến Thành lập tức giang cánh tay khác ra, ôm Tiểu Tư Mặc vào trong lòng, đồng thời dùng sức hôn cậu một cái.  

 

Tiểu Tư Mặc vô cùng vui vẻ, một mặt sùng bái nhìn cha mình.  

 

Lục Kiến Thành cũng cưng chiều nhìn hai đứa trẻ trong lòng mình, mặc dù hai đứa là anh em sinh đôi, nhưng tính cách thì đúng là một nam một bắc, chênh lệch cực lớn.  

 

Tư Mặc khá giống anh, can đảm liều lĩnh, tỉnh táo và điềm đạm;  

 

Niệm Khanh thì lại giống Khuê Khuê, cảm tính và hơi dính người, nhất là khi vừa được hôn xong thì hay thẹn thùng, quả thực giống hệt Khuê Khuê.  

 

Tuy nhiên, mặc kệ giống ai, anh đều yêu thích.  

 

Lúc đi làm kiểm tra tiếp theo, Tiểu Niệm Khanh vẫn còn căn dặn: "Cha ơi, cha tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết bí mật vừa rồi nhé, anh trai đã luôn giữ bí mật giúp con đấy."  

 

“Vậy mẹ vẫn luôn không biết Niệm Khanh sợ lấy máu sao?” Lục Kiến Thành hỏi.  

 

Tiểu Niệm Khanh lập tức giải thích: "Cha đừng hiểu lầm, không phải con cố ý giấu mẹ đâu. Nếu như mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ rất lo lắng, nói không chừng lúc lấy máu, con còn chưa khóc thì mẹ đã khóc rồi, mẹ sợ nhất là con bị đau."  

 

"Cho nên, mỗi lần lấy máu, con đều giả vờ rất kiên cường, vì thế mẹ mới không biết."  

 

Dù đã đoán ra được nguyên nhân này, thế nhưng khi nghe chính miệng Tiểu Niệm Khanh nói ra, Lục Kiến Thành vẫn cực kỳ đau lòng.  

 

"Được, cha nhất định sẽ giữ bí mật, sau này lấy máu, cha sẽ bế Niệm Khanh có được không?"  

 

"Được ạ, cha thật tốt."  

 

Lục Kiến Thành lại nhìn sang Tiểu Tư Mặc: "Tư Mặc có sợ lấy máu không? Có muốn cha đi cùng không?"  

 

"Không cần đâu cha, con không sợ chút nào."  

 

Lúc Nam Khuê tỉnh dậy, phát hiện trong phòng đã tràn ngập ánh nắng.  

 

Gió nhẹ thổi rèm cửa khẽ bay, thật đúng là một ngày nắng đẹp.  

 

Chỉ là nhìn ánh nắng này, có vẻ hơi muộn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK