Ngày hôm đó cuối cùng đã không thể đến…
Nghĩ đến Trình Kiếm Phong ngày xưa hăng hái thề phải dẫn dât Vô Song môn làm rạng danh môn
phái, nhưng bây giờ nhìn về nồi nhục, sự chán nản và tinh thần sa sút, lão Trình chi có thế đến báo vệ Tàng Kinh Các…
Công Tôn Hằng liên tục than thớ, nói vài chuyện qua lại:
“Được rồi, chuyện đã qua không cần nhẳc lại. Cậu Trần, với quyền hạn của tôi thì chỉ có thể đưa cậu đến đây”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến tầng
bốn.
Phía trên,
Trần Đức phải tự đi lên.
“Tôi có thể ờ Tàng Kinh Các bao lâu?”, Trần Đức
“Tàng Kinh Các không có thời gian hạn chế”, Công Tôn Hằng nói: “Chỉ cần cậu muốn thì có thể đi và đến bất cứ lúc nào”.
“Được, cảm ơn viện trưởng, tôi chuẩn bị ở đây một khoảng thời gian, nếu như ông có chuyện khác thì cứ đi đi”.
‘ừ’.
Sầc mặt Công Tôn Hằng vô cùng vui mừng, ông ta chỉ mong Trần Đức ở lâu một chút. Trước khi đi môn chủ đã ảm thầm dặn dò ông ta, nếu không giữ anh ở Lạc Vân Phong thì cứ đế anh ở Tàng Kinh Các đợi mấy ngày.
Còn về nguyên nhân, đương nhiên là vì Lâu Tử Phong sắp đến.
Công Tôn Hằng lấy ra một tấm lệnh bài trên người, ông ta nói: “Võ kỹ Hoàng Giai ở tầng sáu, cậu dựa vào cái này lên phía trên sẽ có người đón. Cậu có thế gọi ông ta là lão Lâm, ông ta chính là sư đệ của môn chủ và lão Trình tôi đã nói lúc trước”.
“Được”,
Trần Đức nhận lấy lệnh bài rồi đi thẳng lên trên không dừng lại, anh đi đến tầng sáu.
Tâng sáu của Tàng Kinh Các vô cùng rộng, còn rộng hơn bất kỳ tầng nào, một bên cửa có một lão giả người như củi khô, gầy đét vàng ố giống như hóa đá, ông ta ngồi xếp bẳng, đầu tóc bạc trắng dài hơn một mét, trên tay chân khóa xích sât gông xiềng.
Khí tức ông ta rất mạnh, không kém gì Ngụy Vô Minh.
Chỉ là,
Nhìn khuôn mặt giống như tuổi thọ không nhiều, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy ông ta, tâm tình Trần Đức có chút nặng nề, người này sở đĩ tay chân xiềng xích, không phái Vô Song môn từng phạt ông ta, mà là tự nhốt!
Năm đó vào tiệc mừng thọ hai trăm tuổi của Trình Kiếm Phong, ông ta cũng ở đó, chỉ vì không bảo vệ tốt sư huynh, trơ mát nhìn Trình Kiếm Phong tu vi toàn thân bị hủy, cả đời xấu hổ, ông ta tự phạt à đây, trông coi tầng sáu Tàng Kinh Các!
Hơn sáu mươi năm qua, ông ta chưa tùng rời đi một bước.
Nhìn thấy Trần Đức đến, Lâm Chấn Lôi giương mầt nhìn anh, trong cổ họng bật ra âm thanh khô khốc: “Không có cho phép đặc biệt thì không thể đến nơi này”.
“Tiền bối, tôi là môn chú đặc biệt cho phép tới đây học tập Võ kỹ Hoàng Giai”, Trần Đức cầm ra lệnh bài, có phần cung kính đưa trước mặt Lâm Chấn Lôi.
“Hả?”, tròng mẳt Lâm Chấn Lôi đục ngầu bỗng lóe lên khác biệt, hiển nhiên không ngờ rang Ngụy
Vô Minh sẽ đế cho một tên nhóc trẻ tuổi như vậy tới
đây,
Trước đó, người trẻ tuổi như vậy đến đây chí có sáu người.
Không một ngoại lệ, mồi người đều là cường giả tu vũ, khí tức kinh hãi, đặc biệt là Âu Dã Tư Linh, để lại cho ông ta ấn tượng sâu đậm.
Nhưng người trước mât…
Lầm Chấn Lôi không cảm giác được bao nhiêu làn sóng linh lực trên cơ thế anh.
Nhiều lúc cũng chỉ là Linh Hải sơ kỳ.
“Vào đi”, mặc dù trong lòng nghi ngờ, ông ta vẫn không nói gì nhiều, sau khi chầc chắn lệnh bài không có sai lầm gì, ông ta liền nói: “Sau khi vào, đỉ đến chỏ căn phòng màu đen kia”.
‘Vâng, đa tạ tiền bối”.