Nhan lão là một trong những cán bộ cao cấp nhất của chính phủ Hoa Hạ, ông đã điều tra sự việc năm xưa từ lâu.
Chỉ là…
Dính dáng rất nhiều!
Cơ bản là không thể điều tra đi sâu vào được!
Cho dù là ông đi nữa, sau khi bóc được một lớp, cũng không dám bóc sâu xuống nữa.
Nhan lão không nói với Trần Đức những điều này, là người có địa vị cao, ông rất hiểu một chân lý rằng.
Có những lúc càng đến gần chân tướng cũng đồng nghĩa càng đến gần cái chết.
Mà ông…
Ông không mong muốn Trần Bát Hoang, một người lính uy dũng thiện chiến, không sợ cường địch, công huân vô vàn lại bước dần đến cái chết.
Nhan lão hiểu Trần Đức, ông biết chỉ cần liên quan đến cái chết của nhóm Trương Phàm, người này nhất định sẽ điều tra đến cùng, không thể ngăn cản được.
Mà việc duy nhất ông có thể làm…
Chính là không nói với Trần Đức những việc mà ông đã biết.
“Bát Hoang à, sau này có lẽ cậu sẽ có đủ năng lực giải quyết những chuyện này, nhưng dù sao cũng không phải lúc này…”, Nhan lão thở dài, gọi một cận vệ đến, sắp xếp chuyện Chu Hồng Diễu.
Không đầy mười phút, bên kia Trần Đức đã có thể dẫn Chu Hồng Diễu đi, không thể không khen một câu, đúng là người có địa vị đứng đầu Hoa Hạ, trên phương diện nào đó có quyền lực tuyệt đối.
Sau khi bảo lãnh Chu Hồng Diễu ra, dưới sự sắp xếp của Hình Tông Đài, Trần Đức trở lại nhà họ Kỳ ở Ninh An.
“Kỳ Hàn, việc tôi bảo anh chuẩn bị đã xong chưa?”, vừa đến nhà họ Kỳ, Trần Đức hỏi ngay.
“Đã chuẩn bị xong rồi”, Kỳ Hàn gật đầu: “Tôi đã mua máy in 3D hiện đại nhất, đồng thời cũng mời tới một số chuyên gia về phương diện này đến giúp đỡ”.
“Tốt!”, Trần Đức nói với Chu Hồng Diễu: “Ông Chu, ông không ngại tái hiện tướng mạo, mặt mũi những người ông nhìn thấy năm đó chứ?”
“Không thành vấn đề, lão phu luôn giúp người giúp tới cùng, huống chi… huống chi cậu đã giúp tôi ra khỏi tù, có chút việc này thì nhằm nhò gì”, Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa đều đã chết, những gì nên nói Chu Hồng Diễu cũng đã nói, làm thêm một việc ông ta cũng chẳng ngại ngần gì.
“Được rồi, Kỳ Hàn, tôi giao ông Chu cho anh!”
“Ừ, cậu yên tâm”.
Kỳ Hàn dẫn theo Chu Hồng Diễu rời đi, Trần Đức vốn định quay trở về thành phố Tần một chuyến thăm Tử Hàm và mọi người, nhưng không tới mười phút sau, Âu Dã Thanh Vũ đột nhiên đến nhà họ Kỳ.
Cô ta vẫn luôn xinh đẹp như thế, hệt như một tiên nữ trong trắng thuần khiết, cho dù đứng ngay trước mắt vẫn toát ra tiên khí kỳ ảo, mông lung, trang phục màu tím lả lướt cuốn bay theo thân hình hoàn mỹ lắc lư rảo bước, đẹp đẽ mà lạnh lùng:
“Anh Trần, thứ anh muốn chúng tôi đã chuẩn bị xong, tôi đến đón anh đi xem”.
“Nhanh vậy sao?”
Trần Đức kích động, thanh kiếm anh đoạt đi từ tay Vân Huyền Thương Không đã theo Âu Dã Thanh Vũ về thẳng nhà họ Âu Dã, hành động vô cùng kín đáo, không đánh động bất kỳ kẻ nào.
“Hai ngày tôi không ở đây, những kẻ phản bội nhà Âu Dã có còn tìm đến cô không?”, Trần Đức áy náy hỏi, vốn anh đã nhận lời sẽ bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ ba ngày, không ngờ mới hơn một ngày mà đã phá hỏng buổi biểu diễn của cô”.
“Không có, trong nhà thu lưới sớm, một lưới bắt hết”, Âu Dã Thanh Vũ cười duyên: “Thế nào, cậu Trần đây áy náy trong lòng à?”
“Đúng là có một chút”, Trần Đức cười nhạt.
Âu Dã Thanh Vũ tinh quái nháy mắt mấy cái: “Được rồi, hay là trả Long Ngâm lại cho tôi, vậy coi như hòa”.
“Mơ đi…”
“Biết ngay là không mà, haiizzz, thật ra Long Ngâm ở trong tay anh chả phải chuyện tốt lành gì, nói không chừng chị tôi sẽ giết anh đó”.
Nói đến đây, Âu Dã Thanh Vũ đẩy cửa một căn phòng ra, cửa vừa mở, một làn gió mát phả vào mũi, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nữ tính.
Lọt ào tầm mắt chính là một căn phòng.
Một căn phòng rộng rãi thoáng đãng, một căn phòng thuộc về phụ nữ.
Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, bày biện đồ trang điểm linh tinh, giày cao gót cùng với trang phục lộng lẫy, váy vóc, tất chân, vv đủ kiểu dáng. Ở ngay giữa phòng là một cái giường tròn rất lớn ít nhất vừa cho ba bốn người nằm.
“Hửm???”, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Đức vô cùng ngạc nhiên: “Đưa tôi đến đây làm gì hả?”
“Đừng nghĩ linh tinh, ở đây ngoài mặt là phòng của tôi, thật ra…”, Âu Dã Thanh Vũ đi đến trước bàn trang điểm, kéo một ngăn kéo ra, trong nháy mắt chạm vào một cơ quan nào đó, một chiếc bình phong trong phòng đột nhiên di chuyển.
“Là trọng địa luyện binh của gia tộc Âu Dã chúng tôi”.
Phía sau bình phong hiện ra một cánh cửa.
Âu Dã Thanh Vũ đưa con ngươi sát vào máy quét mắt, một lát sau, cánh cửa kia mở ra, một con đường hẹp hai bên khảm dạ minh châu xuất hiện: “Đi theo tôi”.
Sau khi Âu Dã Thah Vũ và Trần Đức bước vào, trong đường hầm, từng ngọn đèn bừng sáng, hai người nhanh chóng đi đến một nơi rất to, rộng và sáng sủa.
Chung quanh bày biện các loại hỏa lò, nồi hơi đủ kiểu, mặc dù không đỏ lửa, nhưng trong không khí vẫn váng vất mùi cháy khét.
Ở đây chẳng qua chỉ là một lò rèn bình thường mà thôi.
Âu Dã Thanh Vũ đưa Trần Đức vào một phòng đúc đặc biệt, bên trong bố trí theo hình bát quái, từng vị trí khác nhau sẽ đặt nhưng loại binh khí khác nhau. Mà ở chính giữa là một nồi hơi vuông chằn chặn, bên trong nồi là nham thạch nóng chảy, chính là thứ dung nham đỏ rực chảy ra sau một vụ phun trào.
Ở phía trước lò, có một ông già đầu tóc bạc trắng ôm cây gậy, thoạt nhìn khoảng 8, 90 tuổi:
“Cô chủ!”
“Tinh Vân gia gia!”, Âu Dã Thanh Vũ nhanh chóng chào hỏi ông, giới thiệu với Trần Đức: “Đây chính là Chú Kiếm Sư cực mạnh của nhà họ Âu Dã chúng tôi”.
“Chào ông”, Trần Đức cung tay tượng trưng: “Tôi là Trần Đức, còn gọi là Bát Hoang”.
“Cô chủ à, cậu ta là chồng chưa cưới của cô cả hả?”, đôi mắt Âu Dã Tinh Vân lóe sáng, quan sát Trần Đức từ trên xuống dưới một lượt.
“Phải”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ta là người sở hữu kiếm tâm của thanh Long Ngâm đó”.
“Kiếm tâm?”, Trần Đức lần đầu nghe thấy danh từ này.
“Phải, là kiếm tâm, có việc chưa nói với anh, thanh Long Ngâm gồm có kiếm thân và kiếm tâm, kiếm tâm là đoản kiếm, từ kiếm thân mà ra, kiếm thân hiện ở chỗ chị tôi”, Âu Dã Thanh Vũ giải thích: “Như vậy, nó mới có thể trở thành tín vật định hôn, kiếm tâm và kiếm thân hợp nhất mới có thể trở thành kiếm Long Ngâm hoàn chỉnh”.