“Chắc chắn”, Trần Đức thanh toán một cách sảng khoái, gần như chỉ sợ có người cướp mất, cái giá năm trăm ngàn nguyên thạch thượng phẩm không hàm hồ chút nào.
“Ha ha, cậu nhóc, cổ nguyên không phải lấy kích thước để luận thắng thua, cậu chết chắc rồi”.
“Đúng là cực kỳ ngốc, đầu bị cửa kẹp phải không?”
“Loại người này còn có thể mở ra quả Huyết Ngọc Tử hải, đúng là đã dùng hết may mắn của một vạn đời tổ tông anh ta”.
“Ngu xuẩn…’
ông lão họ Triệu cũng thầm mắng một câu, bề ngoài lại cười ha ha: “Được, cậu Trần đã chọn xong, các vị, sau đây đến lượt các vị rồi!”
Ồng ta vừa đứt lời, sau đó, các võ giả đều không đợi được, tranh nhau chọn cổ nguyên.
Vạn Cửu Khung không đi chọn, trực tiếp lấy ra đá sơ sinh.
Tuy ông ta cảm thấy viên đá mà Trần Đức chọn không tốt gì, nhưng vì thận trọng, ông ta vẫn quyết định lấy đá sơ sinh ra, dù sao, ba mươi triệu cân nguyên thạch thượng phẩm đấy, thận trọng chút cũng tốt.
Có đá sơ sinh, ông ta như nắm chắc phần thắng, vẻ mặt khá tự tin: “Cậu nhóc, tôi xin cảm ơn ba mươi triệu cân nguyên thạch thượng phẩm của cậu
tặng trước”.
“Vậy sao?”
Trần Đức rất thản nhiên, thậm chí lấy ra bình rượu uống một ngụm: “Vẫn chưa cắt ra, ông đã cảm thấy ông có thể thắng?”
“Đúng thế”, Tào Nam Thiên cũng nói: “Tôi khuyên Vạn huynh đi chọn thêm một hòn đá tốt hơn khác, ông nói xem, chẳng may nếu chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, sẽ bị người ta cười rụng răng .
Vạn Cửu Khung nhìn Tào Nam Thiên một cái đầy thẳm ý.
Tào Nam Thiên có thân phận không thấp, các chủ của hàng đấu giá Hằng Thiên Các.
Đồng thời, sau lưng là một trong ba Thánh địa viễn cổ, Thánh địa Thái Thương!
Người đẳng cấp như ông ta, tại sao lại nói giúp một kẻ đầu óc toàn cặn bã như Trần Bát Hoang?
Chẳng lẽ bị ngu rồi sao?
“Tào các chủ, người của thành Bồng Lai đều nói ông nhìn người rất chuẩn, mấy năm nay tiến cử cho thánh địa Thái Thương không ít người có tiềm lực, hôm nay vừa gặp, ha ha…”, Vạn cửu Khung đối đầu gay gắt nói: “Theo tôi thấy, cũng chỉ vậy mà thôi, không, cũng không thể nói như vậy, phải nói là… mắt mù, đúng thế, chính là mắt mù, mắt không mù, làm sao có thể nhìn trúng một người như này?”
“Đúng thế, không ngờ các chủ Hằng Thiên Các cũng có lúc hoa mắt”, lúc này, Quách Khai lên tiếng, hắn ta chọn một hòn thần nguyên cao khoảng nửa mét, thần nguyên tỏa ra hào quang lấp lánh, vừa nhìn là thấy rất rực rỡ.
Hắn ta thực sự có chút bản lĩnh.
Viên thần nguyên này cũng không kém gì so với viên của Vạn cửu Khung chọn.
“Con mắt của tôi có tốt hay không, cứ chờ xem đi”, bề ngoài Tào Nam Thiên tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng lại hơi hoang mang, dù sao ông ta cũng không biết Trần Bát Hoang thực sự cỏ bản lĩnh chọn cổ nguyên hay không, nhưng, không biết tại sao, sâu trong lòng ông ta, vẫn tình nguyện tin tưởng Trần Đức.
Có lẽ, có thế tạo ra kỳ tích thì sao?
Xét từ lý lịch của Trần Đức, bắt đầu từ lúc xuất hiện ở đảo Khốn Long, anh vãn luôn tạo ra kỳ tích, cháng phải sao?
Trần Đức cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu nhắm mát dưỡng thần.
Bẻn cạnh anh, Hồn Châu cũng thở dài, vé mặt âu sầu.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Bất kế mọi người chọn xong thần nguyên hay chưa, đều phải về vị trí cược thạch.
Xung quanh những người này, còn có hai ba mươi ngàn người vây xem kịch.
Tốt, cược thạch, chính thức…’
“Tiền bối, đợi đã”, ông lão họ Triệu đang định tuyên bố, Quách Khai đột nhiên ngăt lời: “Bảy giờ, tôi có thể thêm một phần cược không?”
“Ồ? Phải xem thêm cái gì, thêm nguyên thạch chăc chân không được, đã đóng số rồi”, ông Triệu nói.
“Đương nhiên không phải nguyên thạch”.
Quách Khai cười lạnh lùng: “Tôi muốn thêm tính mạng!”
Ông lão họ Triệu sửng sốt, nhìn chẳm chằm Quách Khai.
Thù hận lớn đến thế nào?
Mà lại muốn cược tính mạng?