Sau đó liền quay người đi về phía thuyền gỗ phía trước sông Tây Lưu, không thèm quay đầu nhìn lại: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian, chúng ta đi bằng thuyên”.
Hà Đồn, Đàm Thu, Giang Hồ Hải cũng không nói gì, bỏ đi cùng Kỳ Hàn.
Lữ Đông Dã cũng rời đi.
Còn Âu Dã Thanh Vũ vẫn nán lại, hai mắt trong veo như hai thanh kiếm sắc bén, nhìn chằm chằm Diệp Ca: “Không phải anh muốn so với Trần Bát Hoang sao? Tôi nói cho anh biết, Diệp Ca anh sẽ không bao giờ có thể so sánh với anh ấy. Sự kiêu ngạo, tự phụ và sức mạnh của anh đối mặt với anh ấy chỉ là thứ vô dụng mà thôi!”
Âu Dã Thanh Vũ nói xong thì cũng nhanh chóng rời đi, đuối theo hướng Kỳ Hàn và những người khác!
“Chết tiệt!”
Khuôn mặt của Diệp Ca u ám đến nỗi không thể u ám hơn, Trần Bát Hoang, Trần Bát Hoang, lại là tên Trần Bát Hoang chết tiệt kia!
Sát khí của hắn nổi lên đùng đùng, tức giận đến cực điếm, nhịn không được xông về phía nhóm người Kỳ Hàn, u ám nói: “Tao đồng ý để bọn mày đi rồi sao? Con mẹ nó đứng lại hết cho tao!”
Tiếng gào thét cực kỳ u ám, vang lên đột ngột khiến người ta căng thẳng.
Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Giang Hồ Hải và những người khác bao gồm Âu Dã Thanh Vũ đều đồng thời dừng lại, linh lực của bọn họ tăng vọt, nâng cao tinh thần chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến.
Bọn họ đã đủ khiêm tốn, đủ nhẫn nhịn rồi, nhưng nếu Diệp Ca thực sự muốn gây hấn, bọn họ chỉ có thể chiến đấu!
Ánh mắt Diệp Ca tối sầm, nhìn chằm chằm nhóm người Lữ Đông Dã, hắn thực sự sắp ra tay rồi!
Những con kiến này, nếu không giết chết một hai con thì bọn chúng căn bản không biết tốt xấu gì!
“Răng rắc!”
Đột nhiên, đúng lúc hẳn sắp động thủ thì một tiếng động nhẹ truyền đến, phía trước sông Tây Lưu, một vết nứt nhỏ xuất hiện trên cây cầu băng!
Hơn nữa, các vết nứt ngày càng lan rộng ra tứ phía, có thể tan ra bất cứ lúc nào!
“Xem như bọn mày may mắn!”, hai mắt Diệp Ca nheo lại, hắn biết rõ cây cầu này có vẻ kiên cố, nhưng không tồn tại được lâu.
Rất nhanh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó, hắn không nói lời nào, quay người dẫn Cổ Tinh Vũ và những người khác đi đến cây cầu băng.
Tốc độc của bọn họ rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã qua bờ sông bên kia.
Đúng lúc bọn họ lên bờ, cây cầu băng cũng vỡ tan tành!
Nó tách ra thành những tảng băng nhỏ, tản ra tứ phía.
Nhóm người Âu Dã Thanh Vũ bất giác thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự đối mặt với Diệp Ca, người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ!
Hết cách, bọn họ không đủ mạnh, đây là sự thật.
Bọn họ trực tiếp từ bỏ cơ hội trở thành đệ tử chính thức, đi thuyền gỗ sang bờ bên kia.
Tử Vân Tử, Trần Nguyên Bình, Cung Bất Phàm và những người khác cũng đi thuyền đến học viện Vô song!
Cho dù là ngoại viện, nhưng học viện Vô Song cũng phồn hoa hơn những gia tộc bình thường, linh lực nơi này so với ngoại giới dày đặc hơn gấp mấy lần. Khi bọn họ đặt chân đến đây, lỗ chân lông trên người tất cả võ giả đều giãn ra, không khỏi tự chủ hấp thu nguồn linh lực trong không khí: “Trời ơi, tuyệt quá!”
“Học viện Vô Song đúng là danh bất hư truyền, cho dù có làm đệ tử tạp vụ cũng không tệ chút nào!”
“Quả thực, thực sự là hời cho mấy thứ rác rưởi đến bằng thuyền rồi”.
“Tôi nhất định phải mời Diệp Ca đi ăn. Nếu không có anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không có cơ hội trở thành đệ tử chính thức!”
Từng nhóm từng nhóm lần lượt đặt chân lên đỉnh Bình Bộ. cảm nhận được hoàn cảnh ở nơi này, bọn họ vô cùng phấn khích, danh tiếng của Diệp Ca lại một lần nữa được nâng cao thêm vài bậc!
Thậm chí có một số người còn định đưa Thông Mạch đan vừa nhận được cho Diệp Ca.
Chưa đầy một phút, Diệp Ca đã đến, hắn mặc trang phục đỏ rực, cực kỳ chói mắt, hắn đi đến đâu mọi người cũng tự giác nhường đường cho hắn.