Nguyên khí màu vàng của Trần Đức như một ngọn lửa bùng cháy lên, sức mạnh của bản thân anh, sức mạnh của Linh Lung, cộng thẻm cửu Trọng Cực Ảnh và Cực cảnh…
Tay phải cầm Long Ngâm, tay trái nắm Ly Hỏa!
Lần đầu tiên, Trần Đức không giữ lại bất kỳ thứ gì, mang hết tất cả mọi quân bài tấy của mình ra cùng một lúc!
“Rầm!”
Thần Ma táng rung chuyển, trời rung đất lắc, anh trông như một vị thần rực rỡ ánh vàng, chiến ngập trời thổi quét, hóa thành một đốm sáng, chủ động lao về phía Huyết Đồ!
“Lục Đạo Luân Hồi!”
Ngay sau đó, Trần Đức hét to, tất cả lực thần hồn được điều động ra khỏi thức hải, ngưng tụ, bắt
đầu nhấp nhô giữa hư không, một lực luân hồi đáng sợ xuất hiện giữa đất trời, khiến mấy chục ngàn võ giả hoảng hốt, cảm thấy hồn phách mình như sắp rời khỏi cơ thế, khủng bố vô vàn.
“Soạt!”
Trần Đức đã luyện Lục Đạo Luân Hồi đến mức cuối cùng, có thế nói là hoàn toàn vượt qua cả Cổ Lục Đạo. Lần này, chỉ trong thời gian rất hắn, anh sử dụng luân hồi, đất trời thay đổi, cánh cổng luân hồi hiện lẻn, chiếu xuống hào quang vạn trượng, cùng lúc thỉ triển Lục Đạo Luân Hồi, Ly Hỏa bên tay trái Trần Đức cũng được tung ra.
“Vù!
II
Trong nháy mắt, nó lao về phía mặt đất khiến cả khu vực đó chìm vào lửa nóng, hệt như một biến lửa điên cuồng vô tận, cứ bùng lên hết tầng này đến tầng khác, gia tăng nhiệt độ trong không gian, biến đất trời thành lò nung.
Trong đó, Tư Đồ Lâm và Bạch Lan Tiên trực tiếp chết cháy, còn chưa kịp hừ một tiếng đã nhanh chóng hóa thành hư vô.
Bốn gia tộc lớn của Tây Hải hoảng hốt, bắt tay nhau chống đỡ Ly Hỏa.
Nhưng, đó chỉ mới là bắt đầu.
Trần Đức biết Huyết Đồ mạnh đến mức nào, anh sẽ khỏng nương tay, lại càng không sơ suất, không đánh thì thôi, một khi đã đánh sẽ là long trời lở đất!
“Ầm!”
Tay trái Trần Đức là một ấn cực mạnh, trong thời gian ngắn ngưng tụ cả Nhân Vương Tam Ấn, trực tiếp chuyển hóa thành ấn thứ tư, Bát Hoang Ấn!
Màu vàng rực rỡ tỏa ra, khi ấn đè xuống, dường như đã mượn lấy ánh nắng chói chang của mặt trời, nóng cháy, hết sức mạnh mẽ, hết sức khủng bố, rung động cả đại đạo, mài mòn hư không, như cả trăm ngàn đại quản cùng nhau ra trận, rung động lòng người.
Tay trái là Bát Hoang Ấn, tay phải cũng không hề nhàn rỗi, kiếm Long Ngâm vung lên, không hề có chút do dự nào, tấn công cùng lúc với Bát Hoang Ấn. Kiếm Long Ngâm vung lên thật mạnh, không có chiẽu thức lòe loẹt gì, chỉ có đường chém đủ sức xét rách cả màn trời, hung hăng chém về phía trước!
“Xoẹt xoẹt!”
Dưới mũi kiếm, hào quang bắt đầu xuất hiện, một kiếm chém xuống rung động cả Thần Ma táng, Quất Hữu Kinh, Độc Cô Cầu Bại trước đó từng đánh
với anh cũng khiếp sợ, đầy hoảng hốt, một kiếm đó theo lý mà nói đã vượt xa sức mạnh của tất cả họ rồi!
Một kiếm như từ bầu trời xa xôi ập đến, những nơi thanh kiếm lướt qua, không gian như bị xé rách, từ giữa nứt v5 ra, Thần Ma táng trực tiếp dấy lên loạn lưu vạn trượng giữa hư không, vô số kiếm quang quấn quanh, mang theo tiếng ông ông chém về phía Huyết ĐỒ.
Một kiếm đó trỏng có vẻ bình thường nhưng thật ra nó không hề bình thường chút nào. Anh đã kết hợp tất cả mọi sự hiểu biết và kiến thức, cũng như lĩnh ngộ trong suốt hơn một tháng ở Thần Ma táng vào đó, kèm theo khí thế mãi mãi không bao giờ chịu thua mạnh nhất từ trước đến nay, chiến ý hừng hực tản mát bốn phía, nếu Thần Ma táng không phải là một nơi đặc biệt thế này, chắc nó đã không thể chịu nổi.