“Lúc nãy tâm trạng của chủ tịch Trương hơi kích động, đột nhiên ngất đi”, Quan Hổ đáp.
Vị bác sĩ già này là một thầy thuốc Đông y nổi tiếng, trong hai năm qua, ông ta vẫn luôn giúp Trương Thiên Dương điều dưỡng phục hồi sức khỏe.
Ông ta có rất nhiều thành tích trong lĩnh vực Đông y, được xem như là một nhân vật cao cấp, từng đạt được nhiều danh hiệu quốc gia.
Ông ta không chỉ am hiểu về trình độ Đông y, Tây y mà còn là là một giáo sư.
Trong lĩnh vực y tế của thành phô Tần, ông ta cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu, năm nay đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn khỏe như rồng như hổ, tràn đầy năng lượng.
Trương Thiên Dương mời ông ta đến đây, đãi ngộ cực kỳ cao, lương năm hàng chục triệu tệ. Còn đặc biệt tặng thêm biệt thự, vệ sĩ, xe hơi sang trọng và mỹ nữ.
“Nhanh, đưa chủ tịch Trương vào phòng”.
Trương Thiên Dương đột nhiên ngất xiu, cả nhà họ Trương trở nên hỗn loạn, không lâu sau có ba người phụ nữ vội vàng đi đến.
Bọn họ đều là vợ cùa Trương Thiên Dương, người lớn nhất hơn bốn mươi tuổi, người nhỏ nhất thì mới hơn ba mươi. Người lớn tuổi nhất là vợ cà của Trương Thiên Dương, cũng chính là mẹ của Trương Hân Nhiên, con gái của ông ta. Người trẻ nhất là mẹ của Trương Từ Đằng, còn người ở giữa là mẹ của Trương Từ Ngọc, đứa con trai khác của Trương Thiên Dương.
Ba người vừa biết tin đã vội vã chạy đến, vô cùng lo lắng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ban ngày vẫn ổn mà”. Hai người vợ trẻ tuổi lần lượt hòi chuyện gì đã xày ra, còn người vợ lớn tuổi nhất lại nói:
“Ông Hồng, xin ông nhất định hãy giúp Thiên Dương tình lại”.
“Bà Nhan, bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Ông Hồng, Hồng Trung Hà, là một vị bác sĩ Đông y nổi tiếng.
Trong những năm qua, ông ta đã quan sát theo dõi bệnh tình của Trương Thiên Dương rất nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào chần đoán chính xác được.
Ông ta cũng từng cố gắng chữa trị nhưng không có kết quả khả quan lắm.
Bây giờ Trưởng Thiên Dương đột nhiên ngất đi, Hồng
Trung Hà thực sự không còn tự tin nữa: “Bà Nhan, bà Trịnh, bà Đại, anh Quan, mọi người ra
ngoài trước nhé”.
“Vâng”, Nhan Như Sơ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn
Trương Thiên Dương một lát, sau đó đi ra ngoài trước. Hai người phụ nữ còn lại và Quan Hồ cũng đi theo sau.
Khoảng nửa giờ trôi qua.
Cuối cùng.
Hồng Trung Hà cũng bước ra, sắc mặt hơi khó coi.
Ba người phụ nữ vây quanh:
“Bác sĩ Hồng, thế nào rồi? Khi nào thì có thể tình lại?”
“Ông Hồng, chồng tôi có thể tình lại được không?”
“Ông Hồng, Thiên Dương thế nào rồi?” Biểu hiện của ba người hoàn toàn khác nhau. Nhan Như Sơ lo lắng cho sự an nguy của Trương Thiên Dương, hai người còn lại thì hồi bác sĩ liệu người bên trong có thể tỉnh lại hay không, khi nào mới tình.
Quan Hồ đứng bên cạnh, đều nhìn thấy rõ những điều này.
Ông ta không hỏi gì cà, bước tới trước, đợi ông Hồng nói.
“Haiz.”, Hồng Trung Hà tho dài: “Tình hình không được lạc quan lắm, có l…có l..”
Do dự một chút, Hồng Trung Hà nói: “Có lẽ, chủ tịch
Trương không còn nhiều thời gian nữa”.
“Cái gì?”
Nhan Như Sơ trợn tròn mắt, bà ta cảm thấy đầu óc choáng váng kêu ong ong, ngay sau đó, cảnh vật trước mắt quay cuồng, ngất xiu tại chỗ.
“Chị Nhan!”
“Chị đi!”
Hai người phụ nữ còn lại sừng sốt, chạy đến vây quanh, Hồng Trung Hà vội vàng ấn huyệt cho Nhan Như Sơ.