Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu mà trâu bò như vậy thì còn đến Đan Môn tham gia sát hạch gì nữa, dứt khoát đến hoàng cung chữa bệnh cho vua Chu Bỉnh Thiên của vương triều Vô Cương, chẳng phải sẽ muốn gì được đó sao?

“Ông ơi, hay là ông nhìn lại xem?”, Trần Đức cười khổ, lẽ nào người này không nhận ra đan dược của anh?

“Rồi, rồi, rồi. Cậu cứ để đây đi đã, lát nữa tôi sẽ nhìn kỹ lại sau, được không?”, Lư Minh Nguyệt có lệ.

“Được…”

Trần Đức lắc đầu, anh đã biết giáo viên sát hạch này có mắt mà không biết nhìn hàng. Một khi đã thế, cần gì phải lãng phí thời gian nữa?

Anh lập tức thất vọng xoay người rời đi.

Còn Thái Thanh Thần Đan thì anh cũng không có lấy đi.

Đầu tiên, Thái Thanh Thần Đan chủ yếu là tăng cường hồn lực, dùng đế chữa trị cho người bị______

thương thần hồn. Trần Đức không cần đan dược này.

Vả lại, nếu giáo viên sát hạch kia muốn xem thì cứ đế ông ta nhìn cho kỹ, đợi ông ta nhận ra, đến lúc đó lại đưa cái danh hiệu thuộc về anh đến cũng được.

“Đúng là luyện đan đến nồi điên luôn rồi’, Lư Minh Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi của Trân Đức, chán ngán lẳc đầu, thuận tay đặt Thái Thanh Thần Đan sang bẽn, cũng không định nghiên cứu kỹ càng.

Ngoài cửa Đan Môn, Trần Đức có hơi thất vọng. Vốn định đến Đan Môn đế chuẩn bị thêm một thân phận nữa, đến lúc đó cũng có thế khiến cho nhà họ ưng kiêng kỵ chút.

Ai ngờ lại có kết quả như vậy.

“Đúng là tốn công mà…”

Trần Đức thở dài, cùng với việc mẩt thời gian ở đây thì thà đến thành Phụng Thiên chuấn bị chút trước.

“Trần Bát Hoang?”

Anh đang định rời khỏi bổng có một giọng nói truyền đến.

Trần Đức quay đầu lại thì thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh một nam một nữ đang đi về phía này.

Nữ khoảng 1819 tuổi, da như bạch ngọc, dáng người quyến rũ, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Nhìn thì có vẻ hơi ngây thơ và đáng yêu.

Nam khoảng 20 tuối, da hơi ngăm, dáng người cao to, có một đôi mât như kiếm, cực kỳ sâc bén.

“Anh Bát Hoang, không ngờ anh lại ờ đây!”, cô gái bước nhanh đi đến bên cạnh Trần Đức, xoay quanh anh một vòng rồi nói.

“Ặc… cô là?”

Trần Đức cũng không biết cô gái trước mặt, khó hiếu hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”

“Lăng Tuyết, anh ta là…’, cách đó không xa, thanh niên nhìn chằm chằm vào Trần Đức, mặt mày hơi khó chịu nói.

“Diệp Dao, anh ấy chính là người đàn ông mà Tô Lăng Tuyết tôi ngưỡng mộ trong lòng có nói lúc trước á…”, Tô Lăng Tuyết tự nhiên ôm lấy cánh tay Trần Đức, khẽ cười, nghịch ngợm chớp mắt nói:

“Anh ấy họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”

Hóa ra, thanh niên tên Diệp Dao, nữ tên Tô Lăng

Tuyết.

Trần Đức liếc thanh niên, lại ngó cô gái.

Rõ ràng thấy trong mất Diệp Dao kia IÓG lẻn vẻ căm thù với mình, nếu không đoán sai thì chắc hẳn hán là người theo đuổi Tô Lăng Tuyết này?

Có điều, Trần Đức cũng không định chen chân vô chuyên của hai người, vùng ra khói tay cô gái, lùi lại mấy bước giải thích:

“Tôi không biết cô ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK