Nhưng vấn đề là Tào Nam Thiên lại có mặt!
Nếu bọn họ còn ra tay, nếu đánh thương hoặc giết Tào Nam Thiên thì chính là đánh vào mặt thánh địa Thái Thương!
Đến lúc đó nếu lời đồn bị truyền ra ngoài, với tác phong làm việc của thánh địa Thái Thương, sẽ nhản cơ hội gây chuyện với bọn họ.
Vì một Hồn Châu, đầc tội với thánh địa Thái Thương, không cần thiết.
“Cám ơn Tào các chủr, Tào Nam Thiên dìu đỡ Hồn Châu quay về, Trần Đức trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.
Tuy Tào Nam Thiên ra dìu đỡ Hồn Châu, có thế bảo đảm Tôn Thánh Thanh
sẽ không ra tay nữa, nhưng dù sao vẫn có nguy hiếm, chẳng phải sao? Chẳng may Tôn Thánh Thanh là một kẻ điẻn thì sao?
Bẩt kể thế nào, Trần Đức rất cảm kích.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng hổ thẹn với cậu, không có cách giúp cậu giữ được liêu Thiên Tuyệt”, Tào Nam Thiên tiếc nuối, liêu Thiên Tuyệt chăc chân là đồ tốt, nhưng bảy giờ những người này đến, về mặt ý nghĩa nào đó, nó đã không còn thuộc về Trần Đức.
“Không sao, ỏng Hồn sống là được”.
Trần Đức lắc đầu, sảu trong đáy mãt, lỏe lên nụ cười lạnh lùng, sau đó đúng lúc này, anh bước ra một bước:
“Các vị tiền bối, tỏi không tham dự vào chuyện quan tài nữa, nhưng… tôi có một thác mắc muốn thỉnh giáo”
Trần Đức đột nhiên lên tiếng, dọa Tào Thiên Nam sợ giật mình, nhưng thấy anh chỉ xin hỏi một vấn đề, lai thở ra nhẹ nhõm.
Loại người đẳng cấp như anh, xin thính giáo sẽ không có aỉ đế ý.
Quả nhiên, như ông ta dự đoán, tất cả mọi người đều không thèm nhìn Trần Đức, dường như không nghe thấy, trò chuyện riêng với nhau, lại gần định mở quan tài.
Không quan tâm việc mọi người không thèm đế ý, Trần Đức lại lên tiếng:
“Các vị tiền bối, hình như phía trước quan tài có hai chữ, từ nhỏ tôi thích nghiên cứu chữ cổ, nhưng cũng không
nhận ra, tiểu tử muốn thỉnh giáo có vị tiền bối nào có thể nói cho tôi biết, hai chữ đó đọc thế nào… hay là hai chữ đó ấn giấu bí mật gì, chẳng lẽ các vị tiền bối không muốn biết sao?”
“Các vị tiền bối, hàng năm tôi nghiên cứu chữ cổ, nhưng lại không nhận ra hai chữ này, rất kỳ lạ, các tiền bối nhất định phải giải đáp cho vãn bối, điều quan trọng nhất là hai chữ đó có thể có bí mật gì đỏ thật”, Trần Đức cao giọng nói.
Những người này không nhìn đến anh, cũng không sao, chí cần mấy lão già này nghe thấy lời anh là đủ rồi!
Trong Tiểu Thiên Địa,
Nghe thấy lời của Trần Đức, lão Yêu Hoàng suýt nổi khùng: “Cậu nhóc, cậu muốn chết thật à, cậu có biết, một khi có người đọc ra hai chữ đó, thì không chỉ có
người đọc ra hai chữ đó, thì không chỉ có bọn họ gặp tai họa, còn có cậu, và tất cả những người ớ đây, e rằng cũng sẽ xảy ra chuyện!”
‘Tôi biết”.
Trần Đức nói: “Lão Yêu Hoàng, chẳng phải ông muốn đợi đến lúc nguy hiểm tính mạng mới cho tôi mượn sức mạnh sao, tôi tin ông sẽ không từ bỏ tôi, đúng không?”
“Cậu nhóc cậu…”
Lão Yêu Hoàng nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì mới tốt, vừa đánh giá cao vừa bất lực với Trần Đức.
Đánh giá cao tính cách bất khuất, kiên cường của anh, bất lực vì anh thực sự quá thông minh, cho dù giữa hai người cỏ giao hẹn, lão Yêu Hoàng cảm
thấy mình vẫn bị anh nẳm đẳng chuôi.
Đồng thời còn rất khâm phục.
Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này, chỉ sợ đã đi từ lâu rồi, dù sao lúc này những người có mặt bất kỳ ai, cũng có thế giết được Trần Đức, chẳng phải sao?
Nhưng anh lại không đi, còn định gài bẫy những người này một trận.
“Ầy…”, lão Yêu Hoàng thở dài:
“Không nói nổi cậu, mau lên, bây giờ lập tức sử dụng Thiên Yêu thông thần pháp, nếu không, một khi có người đọc ra hai chữ đó, thì không kịp đâu!”