Trần Đức bĩu môi, lười giải thích, anh biết trong tình huống này thì giải thích cũng vô dụng.
Đôi mắt anh nhìn Thương Lam Tịch: “Mạng sống là của chính mình, thi thoảng, có những lựa chọn khiến ta mất mạng, cũng là lựa chọn cứu lấy bản thân, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô có muốn tôi cứu hay là không?”
“Ha ha…”
Thương Lam Tịch ngẩng đầu, nở nụ cười, là cười lạnh: “Anh? Anh là cái thá gì? Trong người anh không có một chút nguyên khí nào, kẻ hạ đẳng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, mà da mặt lại dày tới vậy, tôi cũng không biết làm sao anh có thể sống được tới ngày hôm nay”.
“Cái loại bấn tưởi hạ đẳng như anh, dù tôi có chết cũng không cho anh chạm vào.
Có thể thấy rất rõ.
Thương Lam Tịch có chút tức giận.
Một tia sát ý không ngừng xẹt qua không khí.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn khinh thường Trần Đức, bấy giờ, cô ta lại càng cho rằng Trần Đức đang đùa bỡn mình, chế nhạo mình, mang bệnh của cô ta ra cười cợt, từ sâu trong tận đáy lòng cô ta thấy vô cùng phản cảm, ghê tóm.
Trần Đức liếc mắt nhìn cô ta thật lâu, muốn nói lại thôi.
Anh biết.
Trong tình huống này thì có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Đây là Đại Thiên Thế Giới.
Tàn khốc đến đòi mạng.
Nếu chỉ là một người bình thường thì mạng còn thấp hèn hơn cả cọng cỏ, chẳng có ai ngó ngàng tới.
Tình trạng này đã kéo dài ớ Đại Thiên Thế Giới đâu đó hơn mười vạn năm.
“Người thường thì không có cả thứ nhân quyền cơ bản nhất ư?”, Trần Đức thầm cười khổ, thời gian càng lâu, anh càng cảm thấy cái thế giới mà con người có thể sổng tới ngàn năm, vạn năm này còn không bằng địa cầu bình thường, cũng hiếu thấu được hàm nghĩa sâu xa của câu nói “người đời đều khổ”.
Suy nghĩ muốn thay đổi hiện trạng này trong lòng anh ngày càng mãnh liệt.
Thế nhưng.
Bây giờ đây anh đã mạnh hơn rồi.
Mạnh hơn trước rất nhiều!
Thương Lam Tịch nói xong bèn dẫn theo Thương Tiểu Nguyệt đi lướt qua.
Mấy người họ lại di chuyến.
Bấy giờ, cả Hiên Viên Tấn cũng không thèm nhìn tới anh.
Trần Đức không trách hắn, thật ra Hiên Viên Tấn làm được như thế đã không tệ, ít nhất là không nói những từ như kiểu hạ đẳng này kiaa… Cũng không cười nhạo anh.
“Cơ hội đã cho rồi, bản thân cô không quý trọng thì chỉ có thể tự trách mình thôi”, Trần Đức lười biếng thì thào: “Lần sau, mong là cô đừng cầu xin tôi”.
Giọng anh không lớn,
Rất nhỏ.
Yếu ớt nhưtơnhên.
Nhưng Trần Đức tin chắc Thương Lam Tịch nghe thấy, không chỉ cô ta mà cả Thương Tiểu Nguyêt, Mộc Nhiên, Hiên Viên Tấn cũng đều nghe thấy.
Đó là cơ hội cuối cùng Trần Đức dành cho Thương Lam Tịch.
Thế nhưng.
Bọn họ không có phản ứng gì, thậm chí là không có ai đáp lại, cả cười cũng lười.
Trần Đức bất đắc dĩ lắc đầu, lặng yên không một tiếng động theo sau.
Một đường đi tới.
Bọn họ vô cùng cẩn thận, toàn bộ hành trình họ đều không bay, vì an toàn, cũng vì tình trạng cơ thế của Thương Lam Tịch, tốc độ di chuyển rất chậm, năm sau giờ sau họ mới tới một tòa thành tên “Vọng Nguyệt”.