Ké kiêu căng, tự tin như Huyết Đồ sẽ không bao giờ nói dối, vả lại, Trần Đức cũng có sự tự tin này!
Một đường đl tới, có kẻ thù mạnh mẽ nào không bị anh vượt qua?
“Ầm!”
Nguyên khí trong cơ thế quay cuồng, Trần Đức dùng hết phần sức mạnh cuối cùng, dồn hết vào tốc đỏ. điẽn cuồng chay thát xa. không quan tám đến
sau lưng thế nào, mục tiêu của anh chỉ có một, đó là chạy thoát khỏi nơi này!
“Định chạy hả?”
Huyết Đồ nhìn theo bóng lưng Trần Đức, hắn ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đuổi theo, sâu trong ánh mắt đó là lửa giận thổi quét, chìm trong cơn phẫn nộ trước đó vẫn chưa tan.
Nhìn thấy bóng dáng Trần Đức ngày một xa, Huyết Đồ cười lạnh: “Trần Bát Hoang, cậu chạy mất rồi, người đàn bà của cậu sẽ trốn đi đâu?”
Vừa nói dứt lời…
Đột nhiên.
Tay Huyết Đồ chợt giơ lên, đưa về phía trước!
Khoảnh khắc đó.
Cách hắn ta đâu đó hơn năm trăm mét.
Khoảng hư không kia nhanh chóng trở nên méo mó, vỡ vụn, ngay sau đó là hai bóng hình xinh đẹp ngã nhào ra ngoài, máu tươi đầm đìa, trông như con diều đứt dây rơi xuống đất.
Không phải ai xa lạ.
Đó chính là Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân!
Lẽ ra bọn họ đã có thế thoát được và ẩn nấp trong hư không, nhưng lại bị một thứ sức mạnh khủng bố giam cầm!
“Đúng là Hư Không Thuật của nhà họ Cơ rất mạnh, nếu chỉ có một mình cô, chắc tôi đã không thế phát hiện ra, cũng không thế giam cầm được, tiếc quá, cô lại mang theo một tảng đá níu chân”.
Huyết Đồ đảo qua Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân, thản nhiên nói.
Cùng lúc đó.
Xa xa, Trần Đức đang điẻn cuồng bỏ chạy đã dừng lại!
Tâm trạng nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, lạnh lẽo đến cùng cực!
Anh dừng lại, không chỉ vì Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân bị tóm, mà còn vì anh không thế đi được, không gian này, chẳng biết từ khi nào đã giăng ra cả thiên la địa võng quy luật đại đạo, dù là anh cũng không thể vượt qua được!