Hôm nay, ông ta coi như đã mất hết mặt mũi!
Đã không cứu được người, trái lại còn bị thương nặng!
E rằng ông ta là thái thượng trưởng lão thảm nhất trong lịch sử học viện Vô Song!
Quan Lan xấu hố, buồn bực muốn chết! Nhưng lại không thế làm gì được.
Tuy thản phận, địa vị, thâm niên của ông ta rất
cao. Song phải cõng nhận rằng… ông ta không phải đối thủ của Trần Bát Hoang!
“Viện trường, chuyện tôi muốn làm đã làm xong. Giờ… tôi muốn dẫn theo anh em và người phụ nữ của mình ghi tên với ông để gia nhập học viện”.
Sau đó, Trần Đức quay đầu nhìn về phía Công Tôn Hằng nói: “Không biết lời ông nói trước đó của mình bảo bạn bè tôi có thế tham gia vào học viện có còn tính không?”
Cõng Tôn Hằng vần còn đang chìm trong rung động, hoảng sợ. Trần Đức đột nhiên nól muốn tham gia vào học viện khiến ông ta bỗng chốc không biết trả lời như thế nào.
Lúc trước, ông ta đồng ý đế đám Kỳ Hàn tiến vào nội viện là có điều kiện, muốn dùng cái này để đổi lấy mạng sống của Cố Tinh Hoa và đạo tâm của các đệ tử ngoại viện.
Nhưng, Trần Đức lại hoàn toàn khõng nghe õng ta nói!
Anh chẳng những không dừng tay, mà còn đánh một vị Thái thượng trưởng lão bị thương nặng!
Nếu ông ta đồng ý thì còn để Quan Lan ở chổ nào nữa?
“Viện trưởng”.
Trân Đức nhíu mày, cho rằng Công Tõn Hằng không nghe thấy bèn lớn tiếng nói lại: “Tôi, dẫn theo bạn mình ghi tên với ông, chuẩn bị tiến vào nội viện. Ông… có đồng ý không?”
Lần này, không những Công Tôn Hằng nghe thấy được, mà Quan Lan và các đệ tử nội viện cùng giáo viên cũng nghe được rành mạch!
Ánh mắt Công Tôn Hằng khẽ lập lòe, liếc nhìn Quan Lan, rõ ràng là đang đợi ông ta quyết định.
Có giữ lại Trần Đức và đám anh em cùng phụ nữ của anh hay không là một vấn đề hết sức khó khăn.
Thế nên, ông ta trực tiếp đá vấn đề này cho Quan Lan:
“Thái thượng trưởng lão, tôi không có ý kiến gì với đề nghị của Trần Bát Hoang, mời ông đưa ra quyết định cuối cùng!”
Quan Lan đầu tóc bạc phơ, mặt mày tái nhợt đầy nếp nhăn trông hết sức khó coi, khóe miệng còn dính một vết máu, lòng thầm hoảng sợ, phập phồng không yên.
Nếu là người khác dám giết đệ tử của mình trước mặt ông ta thì Quan Lan đã sớm nối điên và ra tay!
Thế nhưng, Trần Đức – một thanh niên hai mươi mấy tuổi đến từ thế tục lại có thực lực vượt xa một ông lão hơn 80 tuổi như ông ta. Với độ tuổi ấy lại có tư chất cỡ đó… Nói thật, đừng nói là đánh Quan Lan bị thương nặng, dù có giết ông ta thì cũng sẽ không bị phạt!
Môn chủ và các trưởng lão trong Vô Song Môn tuyệt đối sẽ không vì õng ta bị thương mà xử lý Trần Bát Hoang.
Trái lại… nếu vì ông ta mà khiến Trần Bát Hoang bỏ đi, không ở lại học viện Vô Song. Một khi bị bên trên biết được chắc chắn sẽ tức giận!
Thậm chí là sẽ trực tiếp xóa sổ ông ta!
Côn Luân Hư chính là như thế, anh mạnh thì
anh có quyền lên tiếng.
Còn cậu mà yếu thì câm miệng đi.
“Tôi… đồng ý!”, dù Quan Lan không muốn chút nào, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Ông ta có thể từ chối chắc?
“Vả lại… tôi muốn ông, nhận họ làm đệ tử chính thức”.
Trần Đức lại đưa ra yêu cầu.