Trần Bát Hoang không phải tới luyện tập, mà là tới giết người!
Nếu giết người,
Như vậy đương nhiên đã có chuẩn bị, trên người mang theo bảo vật chống
đỡ gió mạnh cũng đúng.
Bọn họ cũng không phải quá tin tưởng Trần Bát Hoang có thể chạy băng
băng trong tình huống gió mạnh như vậy.
Chẳng lẽ còn có thể so sánh được với Âu Dã Tư Linh sao?
“Tốc độ nhanh như vậy có lẽ sẽ sớm gặp được cậu Chương, đến lúc đó có
trò hay để xem rồi”, Lục Tâm rất khó chịu với Trần Đức, hắn ta cũng đang
chờ xem kịch vui.
“Không sai, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cậu Chương đang nghỉ ngơi
trên vùng nham thạch một ngàn mét để bổ sung thể lực”, con ngươi của
Triệu Phong lóe lên cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Chương nói
không cho phép ai quấy rầy, gặp anh ấy rồi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì”.
“Sắp rồi, còn có năm mười mét!”
“…”
“Ai ở phía dưới, lập tức cút đi!”, gần như cùng lúc đám người Triệu Phong
đ thả l ậ ột â th h bù ổ lê đột ột ổ bù iố h
đang thảo luận, một âm thanh bùng nổ vang lên, đột ngột nổ bùm giống như
sấm dội trên đất bằng phẳng.
Tiếng gào này cuối cùng lại khiến cho một vài hòn đá trên Thiên Kiếm Phong
long ra rồi lăn xuống!
Sắc mắt đám người Triệu Phong và Lục Tâm dưới chân Thiên Kiếm Phong
lập tức biến đổi, một tiếng quát chói tai khiến bọn họ không nhịn được lạnh
run. Quả nhiên Chương Hằng đã nổi giận rồi, chỉ là giọng nói thôi cũng khiến
bọn họ có chút khó mà chịu đựng nổi!
Cách nhau ngàn mét mà còn nghe được, có thể tưởng tượng được cậu
Chương mạnh đến nhường gnào.
“Mau nhìn xem, tên nhãi kia dừng rồi!”, một người nhìn theo bóng dáng Trần
Đức rồi nói.
“Ha ha, hắn ta dừng lại không phải rất bình thường sao? Gặp phải cường giả
giống như cậu Chương, ai dám không dừng lại? Tiếp tục tiến về phía trước
giống như tìm cái chết vậy!”, Lục Tâm bị tiếng hét chói tai vừa rồi làm cho
sắc mặt trắng bệch, hắn ta đã thấy qua sự lợi hại của Chương Hằng nên cực
kỳ sợ hãi thực lực của người đó.
“Ha, quả nhiên tên điên đã đối mặt với cậu Chương rồi, cũng chỉ có thể dừng
lại và lui bước thôi!”, ánh mắt Triệu Phong lạnh ngắt, giọng điệu đùa cợt,
mong đợi Trần Đức tìm đường quay lại giống như con chó, hoặc là bị
Chương Hằng cho nổ tung một trận.
Ở một ngàn mét trên Thiên Kiếm Phong.
Quả thật Trần Đức đã dừng lại, cách chỗ anh năm mươi mét có một khối
nham thạch, khi chạy đến một ngàn mét thì có một khoảng sân duy nhất có
thể cho mọi người nghỉ ngơi.
…
Trên sân anh gặp được ba người.
Một người đàn ông chừng khoảng ba mươi tuổi và hai lão già năm mươi sáu
mươi tuổi, chắc là người hầu của tên đàn ông.
Trong ba người, thực lực của người đàn ông kia cũng xem như không tệ.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là không tệ.
Lúc này, ba người cũng đang nhìn anh.
Người đàn ông cầm đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn anh từ trên cao, ánh
mắt không có thiện cảm.
“Mấy người bạn trước mặt, tôi tới đây có chuyện quan trọng, hy vọng có thể
để tôi đi!”, trước khi nhìn thấy Phương Tâm Ngọc, Trần Đức không muốn xảy
ra nhiều rắc rối. Sắc mặt anh bình tĩnh, giọng nói khách khí, đồng thời lúc nói
chuyện cũng bước chân đi tới.
“Ồ?”
Chương Hằng chú ý đến Trần Đức ‘đi’ lên, trong ánh mắt hiện ra vẻ kinh
ngạc, phải biết rằng cho dù là hắn ta cũng không thể nào dùng cách thoải
mái như vậy để đi.
Lập tức hắn ta liền nghĩ giống Triệu Phong.
Trên người Trần Đức có bảo vật!
Nhưng,
Cái này không quan trọng, quan trọng là trước đó anh dám coi thường lời
của hắn ta, tiếp tục đi về phía trước?
“Ông đây nói mày cút về, cho mày thời gian là ba cái hít thở, nếu không thì
chết!”, Chương Hằng cực kỳ dễ giận, Trần Đức lại coi lời của hắn ta như gió
thổi bên tai. Trong nháy mắt hắn ta liền nổi cơn giận dữ, phát ra tiếng phẫn
nộ như hổ gầm điếc tai, cuồn cuộn như sấm rền, phách lối vô biên, cực kỳ bá đạo.
Giọng nói khiếp người như vậy khiến đám người Lục Tâm và Triệu Phong ở
dưới chân Thiên Kiếm Phong sợ hãi không thôi.
Không hổ danh là Chương Hằng đứng thứ tư trong bảng xếp hạng thanh
niên tài tuấn.
Chỉ là giọng nói thôi cũng hàm chứa sát khí và sát ý nồng nặc khiến người ta
sợ hãi hoảng hốt.
Cần phải giết bao nhiêu người mới có được loại sát ý như này? Bọn họ thật
sự không dám tưởng tượng!
Còn Trần Bát Hoang vẫn còn đang ở phía trước?
“Tên nhãi kia chết chắc!”
Có người nói: “Nhất định sẽ chết rất rất thảm!”
Trên Thiên Kiếm Phong, Trần Đức bước từng bước về phía trước, khoảng
cách năm mươi mét đối với anh mà nói không hề xa xôi.
Rất nhanh,
Anh đã leo đến sân thượng duy nhất trên ngàn mét.
Sân thượng không lớn, chỉ chứa được khoảng bảy tám người.
Trong nháy mắt khi Trần Đức lên đài, một người đàn ông mặc áo choàng dài
màu lửa, tóc nhuộm màu đỏ, đeo khuyên tai, hắn ta ngang nhiên đứng trước mặt anh!
Chính là Chương Hằng!
Trang phục gần như không chênh lệch bao nhiêu so với tính cách của hắn
ta, áo choàng màu đỏ, tóc đỏ, ngay cả lông mày cũng nhuộm màu đỏ nhạt,
khuyên trên hai tai nổi bật, toàn bộ trang phục hết sức tùy ý, ăn nói phách lối.
“Lời ông đây nói mày không nghe thấy sao?”, thần thái của hắn ta tỏ ra tức
giận, hắn ta dùng giọng điệu bất cần, phách lối và bá đạo chất vấn Trần Đức:
“Hay mày coi như gió thoảng bên tai?”
Thiên Kiếm Phong cũng không phải nhà Chương Hằng, dựa vào đâu mà
phải đi? Sắc mặt Trần Đức khẽ động, anh thản nhiên xoay người liền muốn
tiếp tục leo lên đỉnh.
Nhưng,
Đúng lúc này.
“Con mẹ nó!”
Trương Hằng tức giận mắng một tiếng, trực tiếp rút ra một lưỡi dao sắc bén
màu đỏ. Hắn ta không nói xạo nói nhảm nửa câu, linh khí toàn thân giống
như gió xoáy tăng vọt, trong ngày mắt ép tới gần Trần Đức, sát ý giống như
thủy triều, ép đến mức khiến hơi thở trong không gian trở nên càng bức
bách, hai người tùy tùng đều sắp không thở nổi!
“Dám coi lời ông đây như gió thoảng bên tai, vậy mày đi chết đi!”