“Kỳ Hàn, mày giỏi lắm!”
Quả nhiên, Diệp Ca không còn kêu la nữa, mà nhìn về phía Kỳ Hàn bằng ánh mắt tràn đầy sát ý. Sắc mặt hắn tối sầm, đến mức sắp chảy ra nước. Hắn bước từng bước một về phía Kỳ Hàn.
Bàn tay còn lại đã siết chặt thành nắm đấm.
Nhục nhã!
Bị một tên Long Tượng kỳ rác rưởi chặt đứt một cánh tay, đó chính là sự nhục nhã cực kỳ to lớn đối với hắn.
Hắn phải giết chết Kỳ Hàn.
“Ầm ầm!”
Một giây sau…
Hắn ra tay!
Lúc này, Diệp Ca dùng toàn lực, không hề giữ lại chút gì, hắn vung ra nắm đấm hệt như quả núi nện về phía Kỳ Hàn.
Tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
Đám người Âu Dã Thanh Vũ, Đàm Thu và Giang Hồ Hải muốn ra tay giúp đỡ nhưng đã không còn kịp nữa, bọn họ kém hơn quá nhiều, vốn không thể ngăn được Diệp Ca.
Nắm đấm…
Không ngừng tiến gần đến đầu Kỳ Hàn. Hiển nhiên, một khi bị đánh trúng, đầu hắn sẽ lập tức vỡ ra.
Cảm xúc của Âu Dã Thanh Vũ dao động kịch liệt, vì mạng Kỳ Hàn, suýt nữa thì cô ta đã lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Cổ Tinh Hoa.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên, ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp xuyên qua đám đông, người nọ cũng vung ra một đấm hướng về phía Diệp Ca.
Trong một khoảnh khắc…
Hai nắm đấm va vào nhau.
“Rầm!”
Âm thanh nặng nề đột ngột vang lên, sóng khí liên tục khuếch tán.
Thịch thịch thịch thịch!
Sắc mặt Diệp Ca tái đi, vội vàng lui về sau mấy chục bước.
“Ai?”, hắn tức sùi bọt mép, mắt long lên nhìn về phía trước.
Sau khi thấy rõ người nọ, Diệp Ca không khỏi sững sờ.
Người đến là một cô gái.
Đó là một cô gái vô cùng duyên dáng, váy dài ôm sát cơ thể, ba ngàn sợi tóc rũ đến phần eo, khuôn mặt trái xoan cực kỳ hoàn mỹ và xinh đẹp. Tuy đôi mắt hoa đào lộ rõ sự bình tĩnh nhưng dường như có một cái móc câu câu lấy lòng người.
“Ức Thư Huyên?”
Không chỉ hắn mà tất cả những người xung quanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Người đến chính là người mạnh nhất ở ngoại viện – Ức Thư Huyên!
Thực lực của cô ta còn mạnh hơn cả Hồ Ngạo, đã sớm có được hơn 40 ngàn điểm tích lũy.
Chỉ cần cô ta muốn thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào nội viện.
Sở dĩ Ức Thư Nguyên vẫn còn ở ngoại viện là vì không muốn xa ân sư của mình là Trần Nguyên Bình.
Không ai ngờ ngay thời khắc quan trọng, cô ta lại ra mặt.
“Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”, Cổ Tinh Hoa híp mắt nhìn Ức Thư Huyên, giọng hắn lộ vẻ cực kỳ khó chịu. Sau khi trở về từ thế tục, cô nàng này vẫn luôn bế quan, không ngờ hôm nay lại ra mặt…
Hơn nữa còn đối đầu với hắn.
“Ức Thư Huyên, cô đừng quên, cô là người phụ nữ của Huyết Lãnh, anh em của tôi, giờ lại đứng ra đối đầu với tôi, cô không cảm thấy sai à?’
Chuyện Trần Nguyên Bình dẫn Ức Thư Huyên đến thế tục vốn không phải là bí mật, đương nhiên Cổ Tinh Hoa cũng biết được.
“Cổ Tinh Hoa, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Anh đừng xúc phạm đến danh dự của tôi, ai là người đàn bà của cái tên đã chết kia chứ? Anh nghĩ nhiều rồi!”, Ức Thư Huyên hừ lạnh.
Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh cũng không có cơ hội gặp lại hắn.
“Người chết ư?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, trầm giọng nói: “Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”
“Xem ra anh còn chưa biết, người anh em Huyết Lãnh của anh đã chết rồi, bị cậu Trần – Trần Bát Hoang giết đấy!”, Ức Thư Huyên hờ hững nói: “Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh… cũng không có cơ hội gặp hắn”.
“Cái gì?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp, nhìn chòng chọc vào Ức Thư Huyên.
Sau khi xác định cô gái trước mặt không nói dối, hắn hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng: “Được, được lắm, lại là Trần Bát Hoang. Má nó! Dám giết anh em của tao hả? Giỏi lắm! Vậy thì ông đây sẽ làm thịt toàn bộ anh em của hắn”.
“Cổ Tinh Hoa, trước khi ra tay, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ”, Ức Thư Huyên nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Cổ Tinh Hoa: “Nếu anh dám đụng vào bọn họ, cậu Trần mà đến đây thì e là anh phải hối hận gấp ngàn lần đấy”.
Những lời của Ức Thư Huyên khiến mọi người sững sờ, trợn trừng mắt kinh ngạc.
Rốt cuộc Trần Bát Hoang là thần thánh phương nào?
Mà… ngay cả cao thủ Ức Thư Huyên của ngoại viện cũng đứng ra nói giúp hắn?
Lại nói, khi nhắc đến mấy chữ cậu Trần, rõ ràng là trong mắt Ức Thư Huyên lóe lên tia sùng bái, tôn kính và… yêu mến…
Người này là Ức Thư Huyên đấy!
Cô ta là nữ thần của ngoại viện!
Không biết có bao nhiêu cao thủ theo đuổi cô ta, mến mộ cô ta, thế nhưng Ức Thư Huyên chưa từng đáp lại một ai.
Bây giờ…
Cô ta lại thể hiện sự yêu mến với một tên nhóc đến từ thế tục…
“Hối hận à? Ha ha…”
Cổ Tinh Hoa nở nụ cười châm chọc và dữ tợn.
Hắn cũng nhìn ra ánh mắt của Ức Thư Huyên, vì thế càng cảm thấy khó chịu với Trần Bát Hoang. Cổ Tinh Hoa trầm trọng nói: “Từ khi chào đời đến nay, Cổ Tinh Hoa này không biết cái gì là hối hận, tôi cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác “hối hận” trong truyền thuyết xem… nó như thế nào?”
“Cô Thanh Vũ, ngay bây giờ, tôi sẽ cho cô thấy rõ rốt cuộc là tôi mạnh hay tên Trần Bát Hoang trong miệng cô mạnh”, Cổ Tinh Hoa khoanh tay trước ngực, liếc nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt khinh thường. Ngoại trừ Âu Dã Thanh Vũ, mấy người Ức Thư Huyên, Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã đều bị hắn xem là mục tiêu.
Chợt, hắn bước lên một bước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cổ Tinh Hoa đi về phía Ức Thư Huyên.
Sắc mặt cô ta thoáng thay đổi, đề cao tinh thần cảnh giác, không dám có chút lơ là.
Tuy thực lực cô ta không tệ, thế nhưng… so với Cổ Tinh Hoa thì lại kém xa.
Người đàn ông đối diện đã gia nhập học viện Vô Song nhiều năm, dùng thân phận võ giả thế tục để đi đến địa vị ngày hôm nay, và những gì hắn có được đều dựa vào thực lực bản thân.
Từ đó có thể đoán được thực lực của hắn không tầm thường. . Bạ𝗻 có biế𝐭 𝐭𝑟a𝗻g 𝐭𝑟𝒖yệ𝗻 _ 𝗧𝗥ÙM𝗧 𝗥𝗨𝐘Ệ𝐍.ⅴ𝗻 _
Hiện tại, hắn đã sớm đạt đến cảnh giới Linh Hải trung kỳ.
Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Luân Hư, với độ tuổi này, có rất ít người đạt đến Linh Hải trung kỳ.
Cổ Tinh Hoa di chuyển, trong phạm vi trăm mét, tất cả mọi người có thể cảm giác được một luồng linh khí nặng nề đang lan tỏa. Một vài võ giả có tu vi thấp kém đứng gần đó đều cảm thấy ngạt thở, cứ như có một ngọn núi lớn đè lên người.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu, Hà Đồn. Mấy người bọn họ có cảm giác mình là đứa nhóc bị mãnh hổ để mắt, mồ hôi lạnh bất giá tuôn ra, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chênh lệch quá lớn!
Không có hai cao thủ là Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã thì chỉ riêng khí thế, Cổ Tinh Hoa cũng đã có thể trấn áp bọn họ.
“Sẵn sàng liều mạng”, sắc mặt Giang Hồ Hải trầm xuống, ông ta biết khó mà tránh khỏi một trận đại chiến.
“Cậu Cổ, làm thịt bọn họ!”, Diệp Ca tức giận cực điểm, trong cơn giận dữ, ngay cả Ức Thư Huyên mà hắn cũng không muốn bỏ qua.