Vì vậy, cho rằng Tạ Vân Phong nế mặt và cấp bậc của Trần Bát Hoang, thậm chí có thế nói là khoan dung độ lượng, đại nhản không chấp tiểu nhân!
Tạ Phong Vân cũng nghĩ như vậy, với hắn ta, là một thành viên của nhà họ Tạ, cho dù hẳn ta không phải Bán Thánh, là Thần Vương bình thường, học viện Thánh Phong cũng không dám làm gì hắn ta.
Hần ta có thể châp tay, gọi Trần Bát Hoang là ‘anh Trần’, đó cũng là ân huệ, là ban thưởng với Trần Bát Hoang và học viện Thánh Phong rồi!
Sau khi chắp tay nói xong, hắn ta chắp hai tay sau lưng, đợi đám người Trần Bát Hoang thuận nước đấy thuyền.
“Dừng lại tại đây?”
Nhưng đúng giây phút hắn ta dứt lời, Trần Đức cười, khóe miệng cong lên một góc mỉa mai đầy thú vị: “Tạ Phong Vân, mày giết chấp phá giả học viện Thánh Phong, lại tặng người phụ nữ của tao cho người khác, mày muốn dừng lại tại đây, câu nói đùa này không buồn cười chút nào”.
‘ừm?’
Tạ Phong Vân ngấn người, trong ánh mắt lóe lên vẻ nóng nảy:
‘Trần Bát Hoang, vậy mày muốn thế nào? Chắng lẽ muốn lấy mạng cúa tao?”
Trong đôi mắt Trần Đức lóe lên tia sáng: “Đúng thế, mày trả lời đúng rồi, tao muốn lấy mạng của mày”.
“Muốn lấy mạng của tao?”
Sắc mặt Tạ Phong Vân âm trầm bất định, lóe lên tức giận, lập tức, giọng điệu trở nên nham hiểm, trong đôi mát tràn ngập sát ý đáng sợ.
Hắn ta muốn cho Trần Bát Hoang một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, không ngờ, đối phương lại muốn lấy mạng của hắn ta?
Chỉ bởi vì hắn ta đã giết một Thần Vương?
Không biết tốt xấu!
Nếu đã chắc chắn Trần Bát Hoang muốn ra tay, Tạ Phong Vân cũng vô cùng quyết đoán, không hề do dự, áp chế tất cầ cảm xúc trong lòng, sau đó… ra tay!
“Phệ Mãng Quyền!’
Tạ Phong Vân không ra tay thì thôi, vừa ra tay, trong đôi mắt tràn đầy tia máu máu, tiếng động như sấm sét, chỉ một tiếng quát đó, đã tạo thành lực sát thương đáng sợ, không khí xung quanh bỗng co lại, tầng tâng không gian sập đố.
Bên ngoài ngàn mét, hơn chục ngàn võ giả ù cả hai cái, đôi mắt phun máu, chấn hãi lòng người, đáng sợ không thể tả được.
Cùng với thi triển võ kỹ, lại thấy Tạ Phong Vân giống như hóa thành yêu ma, một cánh tay, nguyên khí hội tụ, pháp tâc thiên địa quấn quanh, ngưng tụ ra một con mãng xà lớn, trên mãng xà khống lồ, tràn ngập sức mạnh pháp tắc này đến pháp tắc khác, giống như mãng xà sống, điên cuồng cuồn cuồn.
“Ầm ầm!”
Quyền còn chưa đến, dãy núi xung quanh như sập đê, không ngừng sập đổ, bụi bay mù trời!
Quyền này, cực kỳ mạnh!
Phệ Mãng Quyền lướt qua khoảng không, khuấy đảo không gian hỗn loạn, cả trời đất rơi vào hỗn độn. Bóng tối, duy chí có mãng xà khống lồ đó kinh thiên, mang theo khí tức nguy hiểm đáng sợ, nồng
đặc!