Bất luận là ai có ấn ký Thiên Tâm!
Nhưng các đời truyền thừa đến nay, vật đối, người cũng khác.
Các đời phải trung thành, đùa gì?
Tộc Tu La khỏng cần thế diện sao?
Tộc trường tộc Tu La hiện giờ đương nhiên sẽ không cam tám làm nô bộc, trung thần!
“Lão nhất, lão bát, lão cửu, ba người các ông điều tra xem Tu La Tử về từ nơi nào, trông chừng Trần Bát Hoang, chưa đến lúc cần thiết không được ra tay, những người còn lại, các ông âm thầm đưa tin đến các thế lực hàng đầu, nhớ kỹ, nhất định phải đích thân đi, nghĩ hết mọi cách truyền tin ấn ký Thiên Tâm sắp xuất thế ra ngoài”.
Giọng của Tu Vô Sanh như truyền ra khằp bốn phương tám hướng, có vẻ nham hiểm, độc ác trong uy nghiêm:
“Một tên nhóc cảnh giới Cố Bản thôi, có lẽ không cần đích thân chúng ta ra tay, thì sẽ chết không có chồ chôn thân, còn nữa… về chuyện tổ tiên răn dạy, nhớ phải giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ ai, khoảng thời gian này, Lão Nhất, ông cho Tu La Tử bế quan đi”.
‘Rõ!
Đám người cấp dưới nhận lệnh, trong tích tắc, hóa thành làn sương rồi biến mất.
Hào quang lóe lẻn trong đỏi mắt Tu Vô Sanh cũng lắng xuống, chỉ còn lại một bộ xương khô, cả đại sảnh tĩnh lặng.
Đêm đó, cả thế giới Đại Thiên đều xôn xao.
Hai tin tức bùng nố.
Thứ nhất, chủ của ấn ký Thiên Tâm sắp xuất thế, tên là Trần Bát Hoang.
Thứ hai, Hiên Viên Anh Hùng biến mất mười ba vạn năm trước quay trở lại.
Hai tin này như bom hạt nhân, lập tức truyền khắp thế giới Đại Thiên, kế cả là trong đêm, thế giới Đại Thiên cũng bận rộn náo động, không biết bao nhiêu người bàn tán hai chuyện này.
“Ấn ký Thiên Tâm lại xuất hiện, tên nhóc đó quá may mắn rồi đấy?”
“May mắn? Nếu hắn đủ mạnh thì đúng là may mắn, nhưng không đủ mạnh thì là tai họa, dưới bầu trời này, ai mà không muốn có ấn ký Thiên Tâm!”
“Ấn ký Thiên Tâm mang theo số phận của thế giới này, có được nó, thì sẽ cùng tồn vong với thế giới Đại Thiẻn, chỉ cần không chết, cho dù trốn đi tu hành, sẽ có một ngày trở thành cường giả”.
“Thứ như vậy, ai mà không muốn có? Thế giới Đại Thiên, e rằng lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu rồi!”
Hiên Viẻn Anh Hùng trờ lại nhân gian, vốn là một chuyện lớn, nhưng vì tin tức về ấn ký Thiên Tâm, nên độ hot của Hiên Viên Anh Hùng giảm đi rất nhiều, trong không gian Đại Thiên, bàn tán thảo luận sôi nổi ngút trời, đồng thời, có không ít thế lực bât đầu điều tra hành tung của Trần Đức.
“Sao chuyện này lại bị truyền ra ngoàỉ?”, Tu La Tử được biết chuyện này, sắc mặt rất khó coi, nhanh chóng đoán được có liên quan đến Tu Vô Sanh, đi đến chất vấn: “Tộc trưởng, là ông tiết lộ thông tin ra ngoài phải không?”
“Tu La Tử, tạm thời cậu đừng quản chuyện này, bế quan tu hành cho tốt đi”.
Tu Vô Sanh không trả lời trực tiếp, mấy vị trưởng lão trực tiếp phong cấm hắn ta, ra lệnh cho hắn ta bế quan, nếu không đột phá, không được xuất quan.
Hơn nữa còn bố trí cấm chế trùng trùng, do ba ngàn cường giả đích thản canh giữ.
Bên ngoài bàn tán sôi nối ngút trời, gần như cả thế giới Đại Thiên đều biết tin này.
Thậm chí có người đã điều tra ra tung tích của Trần Đức, rất nhiều người đến Tây Thần Châu, còn thế lực mạnh hàng đầu của mảnh đất Tây Thần Châu trực tiếp đến thăm đảo Định Thiên.
“Các vị, cậu Trần đã rời đi từ nửa đêm rồi”, đối diện với các cường giả liên tiếp đến hỏi, Vản Diệp gánh áp lực rất lớn, nói với họ Trần Đức đã rời khỏi đảy.
Ông ta nói thật.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Vân Diệp không thế nào không thông báo cho Trần Đức.
Thông tin truyền ra chưa đến ba phút, ông ta đích thân đến Linh Tiên Các, lập tức báo chuyện này cho Trần Đức ngay sau khi anh xong việc.