Ngay sau khi Lâu Tử Phong chết đi, với sức mạnh của nhà họ Lâu chẳc chắn sẽ lập tức biết được, một khi họ tới, Trần Bát Hoang chỉ còn một con đường chết không phải nghi ngờ!
“Nếu tôi rời đi thì Vô Song Môn phải làm thế nào?”, gương mặt Trần Đức treo nét cười, nụ cười ấy ôn hòa ấm áp tựa như gió xuân.
Người nào làm, người đó chịu.
Kêu anh ra đi như thế này?
Không thế nào, anh sẽ không làm vậy, cũng không dằn lòng làm được việc này!
“Vô Song Môn chúng tôi nói thế nào cũng là tông môn đứng đầu tại Côn Luân Hư, nếu bọn họ không tìm thấy cậu, tôi sẽ tìm biện pháp tống cổ họ”, ánh mât Ngụy Vô Minh lấp lánh, mơ hồ che giấu lương tâm đáp;
“Cậu mau rời khỏi đây đi, lập tức dần theo Âu Dã Tư Linh tránh xa khỏi Vô Song Môn, chỉ cần các người rời đi, Vô Song Môn cũng sẽ an toàn!”
“Môn chủ, ông không cần phải lừa tôl nữa, nơi đây là Côn Luân Hư lấy sức mạnh làm chủ, nhà họ
Lâu là người canh giữ, có thứ gì mà họ không có đâu, ông làm thế nào đuổi bọn họ đi?”
Trần Đức không hề khoan nhượng vạch trần lời nói dối của Ngụy Vô Minh
‘Tôi..:
Ngụy Vô Minh vừa định phản pháo, Trần Đức bỏng cât ngang: “Môn chủ, đừng nói tới việc tôi không muốn rời đi, cho dù tôi mong muốn hiện tại cũng đi không nổi nữa rồi”.
“Bởi… bọn họ đã tới rồi!”
Lời này của Trần Đức vừa nói ra, Ngụy Vô Minh và tám vị đại trưởng lão đều giật mình kinh ngạc:
“Cậu có ý gì?”
Ngụy Vô Minh vừa dứt lời thì bất thình lình phát hiện bầu trời đang sáng sủa bỗng chốc cố chút ẩm đạm!
Chắng lâu sau một đám mây đen cuốn tới, từ trên bầu trời một trận mưa như trút nước đột ngột đổ xuổng!
“Lộp độp lộp độp!”
Hạt mưa giống như tinh thể đá rơi xuống bần
tung tóe thành những bông hoa nước trên nền đất.
Cùng lúc đó, sự đè nén cuồn cuộn vô biên đột nhiên bao phủ lên toàn bộ không gian, giống như có một vị thần vừa giáng thế!
Bỗng nhiên dưới đám mây xuất hiện hai bóng người.
Họ giống như xuất hiện từ trong hư vô, hoàn toàn không biết đã đứng đó tự lúc nào!
Một trong số đó là một người đàn ông trung niên, tai ông ta cực lớn, dái tai giống như bị kéo dài ra vậy, môi dày như dao, nhìn tổng thể giống như mặt Phật.
Sắc mặt ông ta u ám tựa như ngày âm u triền miên.
Người còn lại trông khoảng sáu mươi hoặc báy mươi tuổi khoác trên mình áo choàng lộng lẫy, tràn đầy sức sống với thân hình thẳng tắp.
“Lâu Vạn Xuân!”, chỉ với một cái liếc mât Trần Đức đã nhện ra người tới là ai.
Lúc đầu Chu Hồng Diêu sử dụng các công nghệ tiên tiến như thực tế ảo và in 3D để phục chế lại dung mạo của ba người Lâu Vạn Xuân, Phương Tâm
Ngọc cùng Tà Vô Cương.
Sau khi xem qua, ba gương mặt ấy đã khằc sâu vào tâm trí anh!
Tuy rằng Lâu Vạn Xuân đã già đi rất nhiều nhưng đường nét ngũ quan cùng ánh mắt đó vẫn như thuở đầu!
Về phần kẻ còn lại, không cần bàn cãi, tất nhiên là bố của Lâu Tinh Hải và Lâu Tử Phong, con trai của Lâu Vạn Xuân, Lâu Thiên Khung!
Hai người đứng trẽn đỉnh Thiên Huyền Phong, trước cái xác tan nát của Lâu Tử Phong!
‘Tử Phong, xin lôi, ông nội không nên để con một mình tởi trước”, Lâu Vạn Xuẻn nhìn màn sương máu giăng đầy trời cùng quần áo rách bươm trên mặt đất với vẻ mặt âm trầm như nước.
Cháu trai của ông ta.
Chết vô cùng thê thảm!