Mặt Vân Tịch Dao lại càng đò, cúi đầu ngượng ngùng không thế tả, nhưng cõ ta lại đối giọng, lí nhí nói: “Chỉ cần anh trở về, thì sẽ cho anh ăn”.
Giọng cô ta hơi nhỏ.
Nhưng.
Tất cả mọi người ở đó đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe cuộc đối thoại này.
Một đám hận sắp điên cả đầu, hâm mộ lại ghen tị muốn chết.
Mẹ nó chứ!
Đó chính là thánh nữ của đảo Định Thiên, đảo mắt khắp Tây Thần Châu này, nhan sắc cô ta có thế xếp vào mười người đứng đầu!
cỏ ta lại… Lại.
Hai mắt Hạ Lương Xuyên đỏ bừng, những tơ máu hiện lên rất rõ, tức đến mức muốn giết người!
Rõ ràng Trần Đức còn yếu hơn hắn ta, cảnh giới cũng thấp hơn hắn ta.
Tại sao lại có thế mạnh đến vậy!
A a a!
Trong lòng Hạ Lương Xuyên là tức giận đến điên cuồng, sóng dữ nhấp nhô.
Thế nhưng từ đầu đến cuối vần co rúc trong đám người, khỏng dám hé răng, bị động đế hai người kia nhét cơm chó vào miệng!
“Khụ…”, Vân Diệp không nhịn được ho khan một tiếng: “Cậu Trần, nếu cậu muốn vào thì mau đi đi, nấn ná nữa thì Cát Phong Hành sẽ về đến đây mất!”
Là một người bố, sao ông ta lại không hiếu được lòng con gái mình?
Trước đó ông ta không chịu đồng ý là vì Trần Bát Hoang quá yếu, không xứng với Vân Tịch Dao!
Sự thật đã chứng minh.
Không phải là anh không xứng với Vân Tịch Dao.
Mà là Vân Tịch Dao không xứng với Trần Bát Hoang!
Ba mươi tuối, đánh với Cát Phong Hành, khiến ông ta phải bò trốn, thử hỏi khắp Tảy Thần Châu này ai có thế làm đươc?
Không một ai cả!
Thế nhưng, Trần Bát Hoang ngàn vạn lần không nên đắc tội với học cung Đạo Vận!
Bây giờ.
Ông ta chỉ có thế chờ xem Trần Đức đủ sức đế thoát khỏi kiếp nạn này hay không thôi!
Nếu anh thoát được, ông ta sẽ đồng ý chuyện của hai người, nếu không, Trần Bát Hoang cũng đã chết rồi, ỏng ta chẳng còn gì đế phản đối nữa.
Chỉ là, trong lòng Vân Diệp vẫn nghiêng về hướng Trần Bát Hoang sẽ chết.
Suy cho cùng, dù là Nhược Thủy hay học cung Đạo Vận thì cũng thừa sức khiến anh mất mạng!
Trừ khi, anh lập tức bỏ trốn.
Nhưng, đối mặt với học cung Đạo Vận thì có thế trốn được tới đâu?
“Haỉz…”, Vân Diệp khẽ lắc đầu, quá đáng tiếc. Với sự yêu nghiệt của Trần Bát Hoang, nếu không đắc tội với học cung Đạo Vận, thì đặt chân vào thế lực nào, dù là thế lực hạng nhất thì cũng được trọng dụng, ông ta có chút tiếc nuối:
“Cậu Trần, chuyến này cậu nhất định phải cấn thận”.
“Cảm ơn Vân thánh chủ nhắc nhở”.
Trần Đức cười cười.
Sau đó.
Anh đi đến chỗ hồ nước, liên lạc với Thiên Yêu Hoàng.
‘Tôi sẽ dạy cho cậu một đoạn chú ngữ đế cậu đọc lại”, hiếm khi thấy Thiên Yêu Hoàng nghiêm túc được một lần, miệng đọc ra những từ ngữ cố xưa và đầy cố quái, lại nghe giống ngôn ngữ của bộ tộc thiếu số nào đó.