“Trực tiếp hấp thụ? Đùa gì vậy”, Linh Lung có chút không nói nên lời: “Với cảnh giới và thực lực hiện tại cúa anh, nếu trực tiếp chiếm đoạt thì e rằng sẽ bị thiêu trụi không còn chút gì”.
“Khoa…khoa trương như vậy sao?”, Trần Đức hỏi.
“Đây không phải là khoa trương. Nó đứng thứ sáu trong hàng vạn hỏa diêm trên đại thiên thế giới. Nếu mặc nó tàn phá, cho dù là biển lớn cũng có thể bị bốc hơi đến khô cạn”.
Vừa nói Linh Lung vừa bước ra khỏi Tiên Đài, hóa thành quang ảnh, thân hình duyên dáng kiều diễm như yêu tinh, như ma quỷ lơ lửng bên cạnh Trần Đức: “Nếu là bình thường, anh chỉ nắm chác ba phần có thể luyện hóa được, tuy nhiên hiện tại đã có báy phần chắc chắn, nhưng cần một tháng đế chuẩn b”.
‘Được!1
Trần Đức gật đầu: “Cụ thể tôi cần phải làm gì?”
Linh Lung nhìn về phía bên kia, từ trong đàl môn lấy ra một bầu hồ lô: “Trong hồ lô đen đó chứa đầy nước của Biển Chết, cực kỳ âm u lạnh giá. Dùng nó bố trí đại trận, giúp anh chiếm đoạt Ly Hoá”.
“Lấy tất cả linh thạch và Tử Linh Thạch mà anh nhận được từ thành Thông Thiên ra đây. Tôi sẽ bố trí trận pháp, trong một tháng này anh chỉ cần điều chỉnh trạng thái và nâng thực lực của bản thân lên đến đỉnh phong”.
“Được!”
Trần Đức triệu đỉnh Long Văn ra, lấy toàn bộ linh thạch và Tử Linh Thạch tích tụ được trong khoảng thời gian này chất thành đống giống như một ngọn núi nhỏ trong Tiểu Thiên Địa. Sau đó, Linh Lung cũng không nhiều lời, kích thích sức mạnh cúa thần hồn, đột nhiên, hàng trăm triệu ký linh thạch bay lên không trung, lần lượt bay vào tay Linh Lung.
Linh Lung gõ nhẹ đầu ngón tay, bắt đầu bố trận.
Thân hình của cô ta gền như đã ngưng tụ hoàn thiện, tốc độ cực nhanh, đầu ngón tay mảnh khánh mang theo tia sáng, tựa như tiên nữ trên trời, thanh lịch tao nhã.
Cho dù Trần Đức đã nhìn thấy vô số phụ nữr nhưng giở phút này anh vẫn không khỏi sững sờ, lần đầu tiên anh phát hiện ra Linh Lung xinh đẹp đến mức này. Lâm Dao sở hữu vòng một cực lớn, Tống Ngữ Yên có đôi chân dài ngọc ngà, Âu Dã Tư Linh có khí chất thanh tao kỳ ảo, Linh Lung hoàn toàn không thua kém ba người phụ nữ này!
“Này nhóc, nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi tu luyện?”, Linh Lung trợn trầng mẳt nhìn Trần Đức, bị Trân Đức dùng ánh mât thiêu đốt chín châm chằm như vậy, cho dù cô ta đã sống ngàn năm nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác kỳ quái.
“Khụ, đi ngay đây”.
Trần Đức không tiếp tục chần chừ nữa, lập tức khoanh chân ngồi bán già, bât đầu điều chỉnh trạng thái.
Mới đó đã hơn một tháng, trong ba mươi ngày qua, Linh Lung chưa từng dừng lại nghỉ ngơi một khắc nào, sau khi viên linh thạch cuối cùng được khắc chữ Rune lên. Thần hồn của cô ta trở nên vô cùng yếu ớt, trong suốt, dường như có thế tiêu tan bất cứ lúc nào.
Khi cô ta dừng lại, trên trời, dưới đất, khẳp nơi đều dày đặc những đại trận, tỏa ra ánh sáng rực rõ, vô cùng thần bí.
Khi đại trận hoàn thành, Linh Lung nói: “Trần Đức, anh cầm đèn Thanh Đồng bước đến trung tâm đại trận đi”.
“ừm”.
Trần Đức nhấc đèn Thanh Đồng lên, nghe theo lời của Linh Lung tiến vào đại trận, vừa bước vào, anh lập tức cảm thấy ớn lạnh thấu xương, máu trên người cũng có chút đông lại.
Còn Ly Hoả trong đèn Thanh Đồng, từ trước đến nay trông nó vân luôn chập chờn, dường như có thế bị dập tằt bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ không hề bị ánh hướng gì cá.
Trần Đức dám chẵc rằng nếu không có sự tương trợ của Ly Hoả thì e là chưa đến được trung tâm đại trận anh đã bị đông cứng thành một bức tượng băng rồi.
Đối với một võ giả có cánh giới như Trần Đức mà nói, xuất hiện tình huống như vậy thực sự là có chút đáng sợ.