“Đúng là có loạn, nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi, ba ngày sau, cấm khu Táy Hải sẽ trở nên hết
sức bình thường”.
Cơ Tuyết nói:
“ở Đại Thiên Thế Giới, cấm khu Tây Hải còn có một cái tên khác, đó là Thần Ma táng. Nơi đó chôn những vị thần viền cổ, hoặc ma, mười vạn năm trước, một vài cao thủ tuyệt thế đã đoán mình sẽ không sống được bao lâu nữa, khi sắp lìa đời, họ sẽ đến Thần Ma táng, tự xây mồ mả, đế lại truyền thừa cho người thích hợp và có cơ duyên”.
“Thần ma, trên đời này thật sự có thần ma ư?”
Trân Đức hỏi.
“Đúng vậy, có, nhưng không phải là những người đã chôn ở Thần Ma táng. Sở dĩ Thần Ma táng được đặt cho cái tên đó là vì cao thủ trên thế giới này quá nhiều, những người được chôn ở đó, cỏ những người đủ sức làm nổ tung cả Vân Tiêu giới chỉ với một quyền, nên họ mới được đặt cho cái tên Thần Ma, trẻn thực tế, ở thời viên cổ, thật sự có Thần Ma tồn tại”.
Cơ Tuyết kiên nhẩn giải thích cho Trần Đức:
“Nói tóm lại, ba ngày sau, cấm khu Tây Hải sẽ không bị cấm nữa, nơi đó sẽ biến thành chồ tìm kiếm cơ duyên, khi đó, bốn gia tộc lớn ở Tây Hải cũng sẽ nhận được tin tức mà đến. Cũng sẽ có người từ Đại Thiên Thế Giới tìm đến, anh Bát Hoang,
thật ra em đến đây sớm là đế báo cho anh biết, anh có thể tranh thủ đến xem vận may của mình thế nào”.
‘Tuyết Nhi, cảm ơn cô…”
Trần Đức nhìn Cơ Tuyết, lòng đầy xúc động.
Lần này Cơ Tuyết đến đây đâu phải để nhờ vả anh, mà chỉ muốn nói cho anh biết nơi anh có thể tìm được cơ duyên, giúp anh nắm được tin tức trước những người đó mà thôi.
‘Từ đây đến cấm khu Tây Hải cần ba ngày, anh Bát Hoang, bây giờ là lúc anh có thế đi được rồi”.
Cơ Tuyết nói: “Người trong nhà vẫn đang chờ em, em phải quay về một chuyến, đến khi cấm khu Tây Hải trở nên bình yên, Thần Ma táng mở ra, em cũng sẽ tới, chúng ta hẹn nhau ở đó nhé”.
“Được”.
Trần Đức gật đầu đầy ấm áp: “Tôi nhất định sẽ đến”.
“ừm, anh Bát Hoang…”
Đột nhiên.
Cơ Tuyết kiềng mũi chản, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trần Đức, hai má đỏ ửng: ‘Tạm biệt!”
Vừa nói xong.
Cơ thế Cơ Tuyết trở nẽn mơ hồ, sau đó biến
mất.
Để lại một mình Trần Đức đứng lẻ loi trong gió.
Cơ Tuyết rời đi khá là vội vàng, thậm chí còn không kịp chào tạm biệt Đệ Ngũ Hiên và Đệ Ngũ Vân Yên.