Chữ’không’ vừa vang lên, một kiếm của Diệp Ca lại đâm xuống cánh tay còn lại của Kỳ Hàn.
“Buông tay”, Diệp Ca lại nói.
“Diệp Ca, mày đừng mơ!”, Kỳ Hàn điều chuyển linh khí, cho dù hai tay đã gần như tê dại nhưng hắn vẫn như cũ nâng thanh trọng kiếm giống như một chiếc rìu phá núi mà chém về phía Diệp Ca với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Ai cũng không ngờ tới hắn ta lúc này vẫn có thể thi triển tấn công, hơn nữa thanh thế còn cực lớn!
“Huyền Minh Nhất Kiếm!”, Kỳ Hàn quát lớn, cùng với một tiếng rống giận này, thanh trọng kiếm kia vào lúc này nở rộ ánh sáng thần thánh màu đen, mờ ảo chớp tắt giống như một thanh ma kiếm đến từ địa ngục, lại giống như một ngọn núi hùng vĩ di động với khí thế khủng bố vô song xen lẫn hơi thở chết chóc vô địch ập về phía trước!
Diệp Ca nhướng mày, hắn vậy mà cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ chiêu thức này nên bất giác nâng kiếm lên để phòng thủ.
“Đinh!
Cùng lúc đó trọng kiếm cũng đã hạ xuống, va chạm với kiếm của Diệp Ca, bum bùm bùm!
Kiếm của Diệp Ca trực tiếp nổ tung và hóa thành từng mảnh bột mịn, trong phút chốc chỉ còn sót lại chuôi kiếm.
Trọng kiếm giống như như đẽo gỗ mục rơi xuống cánh tay hắn, sau đó…
Cắt đứt quần áo của hắn, cứa qua lớp da, chém vào kinh mạch rồi đến xương cốt của hắn!
“A a a!”
Giây tiếp theo Diệp Ca gầm lên một tiếng thấu trời, cánh tay của hắn trực tiếp bị một kiếm này của Kỳ Hàn chặt đứt!
Máu tươi bắn tung tóe chỏi mắt đến cực điểm, trên dưới toàn bộ quảng trường chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của Diệp Ca, hắn che lấy cánh tay, giống như đã điên dại mà trợn trừng hai mắt
nhìn chòng chọc vào cánh tay phải đang lúc nhúc co giật trên mặt đất với vẻ không thể tin nổi.
“Rác… rác rưởi…”, vận dụng võ kỹ mạnh nhất để cưỡng ép nâng cao thực lực trong thời gian ngắn cơ hồ đã rút cạn toàn bộ sức lực của Kỳ Hàn, sau khi một kiếm chém ra hắn liền ngã ngồi xuống đất, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, giơ một ngón tay lên với Diệp Ca.
Tại khoảnh khắc này quảng trường hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, bất luận là đệ tử của học viện Vô Song hay là các thầy hướng dẫn, từng người đều như chết lặng mà há hốc mồm!
Cách biệt giữa Kỳ Hàn và Diệp Ca lớn đến mức nào
Xa vời như rãnh trời!
Một kẻ mới là Long Tượng kỳ, mà người còn lại sớm đã bước vào cảnh giới Linh Căn kỳ!
Một kẻ là Địa Nguyên Tam Trọng, một người là Thiên Nguyên Tam Trọng, chênh lệch giữa hai người là cả một cảnh giới lớn!
Mười tên Kỳ Hàn cũng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Diệp Ca!
Tuy nhiên trên thực tế, hắn lại đã chém đứt một cánh tay của Diệp Ca!
Mặc dù là tập kích bất ngờ nhưng đây đã một thành tích đáng để tự hào!
Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, điều này chắc chắn không thế xảy ra!
Còn có…
Một tu võ giả Long Tượng Kỳ làm sao… làm sao có thể thi triển được võ kỹ?
Hơn nữa, còn hung mãnh như vậy?
Trong ánh mắt của từng người nhìn hướng Kỳ Hàn đều khác biệt và kỳ quái, quả thực giống như nhìn thấy yêu quái vậy.
“Đáng tiếc vẫn không tránh khỏi cái chết”, có người cảm thán, có thể đánh Diệp Ca bị thương thì đã thế nào? Bản thân hắn ta không phải cũng đã sức cạn lực kiệt nỏ mạnh hết đà rồi hay sao?
Ngược lại là Diệp Ca tuy máu chảy đầm đìa nhưng lại vẫn đứng sừng sững nơi đó, mất một cánh tay cũng không làm tổn hại tới ‘gốc rễ’ của hắn.
Hành động này không chỉ vô ích mà ngược lại còn triệt để chọc giận Diệp Ca!
“Đúng là thứ ngu xuẩn, có bản lĩnh như vậy thì cứ thừa nhận sự hèn nhát, sau này lại báo thù cũng không phải không có khả năng, vậy mà lại lựa chọn đánh úp”, ngay cả Tử Vân Tử cũng lắc đầu cảm khái, ông ta nhìn ra được Kỳ Hàn có thiên phú vượt bậc, nhưng vẫn cảm thấy hắn ta quá ngu ngốc đần độn.
“Kỳ Hàn, mày giỏi lắm!”
Quả nhiên, Diệp Ca không còn kêu la nữa, mà nhìn về phía Kỳ Hàn bằng ánh mắt tràn đầy sát ý. Sắc mặt hắn tối sầm, đến mức sắp chảy ra nước. Hắn bước từng bước một về phía Kỳ Hàn.
Bàn tay còn lại đã siết chặt thành nắm đấm.
Nhục nhã!