Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao”.

Trong con ngươi Trần Đức lóe lên hưng phấn: “Chí cần núi Vân Tiêu có, thì đưa toàn bộ cho Linh

Nhi, còn nữa,

Tiếp tục sắp xếp, một số tài bảo Lưỡng Nghỉ Tông giữa lại cũng đưa hết đến núi Vân Tiêu cho Linh Nhi”.

“Được”.

Lời của Trần Đức đương nhiên Đoạn Nguyên không có phản bác, lập tức đi sắp xếp.

Trần Đức lo lắng hấp thu kéo dài như vậy sẽ xảy ra chuyện, anh không rời đi, đứng canh chừng một bẽn, nhưng sự thật là anh nghĩ nhiều rồi, toàn bộ quá trình hoàn toàn không xảy ra tình trạng gì.

Hấp thu xong nửa số bảo vật của kho hàng, cái động đen kia lúc này dần dần biến mất,

Đến lúc này, Âu Dã Tư Linh mới mở mat, chú ý tới Trần Đức bên cạnh: “ông xã…”

‘Cảm giác thế nào?’

Trần Đức có hơi lo lẳng hỏi: “Có chổ nào khác thường không?”

“Khống có”.

Ảu Dã Tư Lỉnh lắc đầu, ôm bụng: “Tên nhóc này hôm nay không an phận chút nào, còn chưa thành hình đã cảm thấy nó cử động, chỉ dẫn em đến đây, sau đó liền bắt đầu hấp thu, tất cả linh khí đổ hết vào trong cuống rốn, chỉ cho em không tới một phần chục ngàn… ông xã, anh nói xem tên nhóc này có xảy ra chuyện hay không”.

“Không cần lo lắng, đây là chuyện tốt”.

Trần Đức nói: “Quay về anh sẽ tiếp tục sắp xếp tất cả mọi người tìm kiếm thiên tài địa bảo cho nhóc con hấp thu, số lượng chắc chắn đủ!”

“ừ!”

Âu Dã Tư Linh gật đầu.

Hai ngày tiếp theo, Trần Đức lại ra ngoài, anh chủ động viếng thăm các tông môn thế lực lớn, dùng các loại bảo vật như đan dược đối lấy linh thạch và dược liệu, anh còn tiến vào một vài cấm địa tìm lỉnh thạch, linh tinh!

Bây giờ toàn bộ Vân Tiẽu Giới đã không còn chỏ nào anh không đi, cấm đa hung đja gì trong

mắt anh cũng không đáng nhắc tới, phàm là người nhìn thấy anh, không một ai không cung kính, đối đáp nhiệt tình.

Đãi ngộ này so với lúc anh vừa đến Vân Tiêu Giới hoàn toàn khác nhau một trời một vực, không thể coi như nhau,

Ngày thứ ba, Trần Đức quyết định rời Vân Tiêu

Giới.

Trước khi đi, anh đã đề lại rất nhiều linh thạch, dược liệu, động thực vật,… còn một vài đan dược giao cho Đoạn Nguyên, căn dặn anh ta giúp anh đưa đến địa cầu, đích thản giao cho các cỏ gái Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết, Lâm Dao.

“Bát Hoang, Đại Thiên Thế Giới tàn khốc hơn Vản Tiêu Giới, nơi đó còn có người của nhà họ Trần, nhớ lấy, làm việc nhất định phải cấn thấn, trước khi có đủ thực lực thì đừng nảy sinh bất cứ liên quan gì đến người nhà họ Trần”.

Đệ Ngũ Vân Yẻn tràn đầy lo âu.

“Bát Hoang, cẩn thận mọi chuyện”.

Đệ Ngũ Hiên nói: “Nhớ lấy, gặp phải người không địch nối, nhất định phải trốn, chỉ còn sống thì mới có được tất cả!”

“Vâng, cậu, mẹ, hai người yên tâm”.

Ba cỏ gái Âu Dã Tư Linh, Hoa Linh Vy, Diêu Mộng Vũ mặt đầy luyến tiếc, nước trong mắt lóe lên, tạm biệt Trần Đức.

Mấy người đàn ông Cố Lục Đạo, Lâm Chi Tâm, Chu Long cũng không khá hơn chút nào, tràn đầy lưu luyến.

“Mọi người yẽn tâm đi, không bao lảu sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ đưa mọi người đi Đại Thiên Thế Giới, các vị, sau này gặp lại, chuyến đi này tôi nhất định khiến tên của Vân Tiêu vang khắp Đại Thiên Thế Giới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK