Có điều, không tự cao tự đại như thế cũng là một việc tốt, Linh Lung nói: “Quả thực là có người vượt qua anh, hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng…ngay cả ở Vân Tiêu Giới, anh cũng miễn cưỡng xem như không tệ rồi”.
Chỉ là miền cưỡng thôi sao?
Xem ra vẫn cần phải nỗ lực chăm chí hơn nữa!
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh đến Thông Thiên Các, nếu không sẽ bỏ lỡ mất, đừng quên mang theo bảng tên chứng minh thân phận”.
“Tôi biết rồi”.
Trần Đức thu lại tâm tư, treo bảng tên có viết hai chữ “Côn Luân” trên thắt lưng rồi ra khỏi khách sạn.
Đường phố bên ngoài sớm đã đông nghìn nghịt, ngoài những người tham gia sát hạch, còn có rất nhiều người đến xem, trong thành nhìn ra toàn là người.
Hơn nữa, không ngoại lệ, thực lực của tất cả bọn họ không thấp hơn Kim Đan Cửu Trọng, thậm chí là võ giả siêu cấp Địa Tiên.
Nhìn thoáng qua có lẽ có tới một trăm ngàn người!
Trần Đức vô cùng cảm khái# một trăm ngàn cường giả, tùy tiện lấy ra một người, cũng có thế trấn áp được Côn Luân.
Cũng chẳng trách bọn họ lại xem thường coi khinh trái đất.
Nếu so sánh, trái đất thực sự quá yếu, giống như một chiếc bèo tấm ngoài biến khơi, quá nhỏ bé.
Theo hướng của dòng người, sau nửa giờ, cuối cùng Trần Đức cũng đến một bức tường thành cao ngất!
Tường thành màu đỏ son, cao vút tầng mây, trên đoạn cao nhất của tường thành viết ba chữ như rồng bay phượng múa, rực rỡ chói lọi.
Thông Thiên Các!
Ba từ khí thế vững vàng, mang theo đạo vận không thể giải thích được, chỉ cần nhìn thoáng qua liền khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Hít sảu một lần nữa, kìm nén chút phấn khích, Trần Đức nâng bước chần chuẩn bị tiến vào.
Chỉ là.
Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên có một bàn tay kéo anh ra, sau đó một giọng nói truyền đến tai anh: “Mau trở lại, không muốn sống nữa sao, còn không tránh ra, cậu Bàn đến rồi, đừng cản đường!!!”
Hai mắt Trần Đức híp lại nhìn về phía sau, vốn định nổỉ giận, lại phát hiện người kéo anh không có ác ý.
Phía sau là một người đàn ông mập mạp, thân hình tròn trịa, mặc áo đạo sĩ đen trắng đan xen, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt mang theo vẻ thận trọng.
Trần Đức vừa đẩy ra, đằng xa có một đám người nghênh ngang đi tới, Bàn Chiến mặc áo dài, khuôn mặt thanh tú trắng ngần, một đám nam nữ vảy quanh như chúng tinh phủng nguyệt, hắn vừa xuất hiện, phía trước cổng Thông Thiên Các đang ồn ào bỗng rơi vào im lặng, không ai dám lên tiếng, lẳng lặng nhìn hắn đi qua.
Mà hắn không nhìn đến bất kỳ ai, bước thẳng vào Thông Thiên Các.
Đối với những người khác mà nói trước cống cực kỳ đông đúc, còn hắn lại vào trong trôi chảy không chút cản trở!
Bởi vì, người cản trớ hắn, đã biến thành xác chết!
Đợi bọn họ tiến vào, đạo sĩ mập thờ phào nhẹ nhõm: “Khí thế thật mạnh mẽ, không hố là người xếp thứ nhất trong bảng hào kiệt”.
“Người anh em, cậu phải cảm ơn tôi đã kịp thời kéo cậu lại, bâng không bây giờ cậu đã chết rồi”
Đạo sĩ mập cười khà khà nhìn đến Trần Đức, sau khi nhìn thấy bảng tên trên thắt lưng Trần Đức, liền kinh hãi:
“Cậu…cậu…cậu…cậu là Trần…”
Nói đến đây, giọng nói của anh ta đột nhiên đè thấp xuống: ‘Trần Bát Hoang?”
“Là tôi”.
Trần Đức mỉm cười gật gật đầu, anh là người duy nhất của trái đất đến thành Thông Thiên, bị đạo sĩ nhận ra không có gì là lạ.
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”, đạo sĩ mập bắt tay Trần Đức rồi tự giới thiệu: “Tôi là Đoạn Nguyên, người anh em, mấy ngày nay câu chuyện của cậu đã truyền khắp thành Thông Thiên”.
“Vậy sao?1’, Trần Đức nói: “Chắc hắn không phải là lời tốt đẹp phải không?”
“Đúng vậy, khà khà…”, Đoạn Nguyên ngại ngùng nói: “Nhưng không quan trọng, sinh ra trên trái đất, có thế lọt vào top mười của bảng hào kiệt đã là rất trâu bò rồi phải không? Người khác không coi cậu ra gì, nhưng tên mập tôi thấy cậu rất được!”
Trong lúc trò chuyện, cả hai cùng bước vào cống, lúc bước qua cổng dường như cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi.
Lọt vào tầm mắt là một nơi siêu to, nhìn thoáng qua hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối, mà trên quảng trường đông nghịt người qua lại, nhấp nhô giống như cả một vùng nước mênh mông.
“Úi…nhiều người thật, nghe nói những lần sát hạch trước của Thông Thiên Các nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi đến năm mươi ngàn người đến xem, không ngờ lần này lại có một trăm ngàn người tới”, Đoạn Nguyên thốn thức cảm thán, dáng vẻ kinh ngạc.
Trần Đức cũng ngạc nhiên, đánh giá mọi thứ xung quanh, quảng trường rộng lớn không giới hạn, có thế chứa ít nhất năm trăm đến sáu trăm ngàn người, có lẽ một trăm ngàn người tập trung ở đây cũng không chen chúc.
Nhìn ra xa hết tầm mắt, điếm cuối của quảng trường có một toà tháp vừa cao vừa to, cả tòa tháp là một màu đen