Có lẽ mười đời của một người binh thường cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa là!
Đặc biệt là khi mọi người thấy người ra giá là một chàng trai trẻ thì lại kinh ngạc không thôi, nghĩ bụng chắc lại là cậu ấm của gia tộc nào đó rồi.
“Tên kia… giàu vậy ư?H, Lục Tâm Dạ ở phía sau thính phòng kinh ngạc đến ngây người.
2 tỷ!
Ai có thế nghĩ tới một tên vệ sĩ cũng dám ra 2 tỷ?
“Mộng Mộng, có thể… giới thiệu anh ta với tớ không?”, Nhan Tiểu Sa để sát vào Diêm Mộng nhỏ giọng nói.
“Tớ cũng muốn làm quen đàng hoàng lại với anh ta lần nữa”, Trần Ngọc Đình cũng nói.
“Đúng vậy, Diêm Mộng, cậu hại chúng tớ thảm lắm luôn, còn nói anh ta là vệ sĩ gì đó, này mà giống vệ sĩ ư?”, Lục Tâm Dạ oán giận nói: “Chuyện này đều tại cậu hết”.
“Tớ…”
Diêm Mộng đang vẽ trên cuốn nhật ký thì nghe thấy lời cầu xin của hai người bạn thân và tiếng oán giận của Lục Tâm Dạ, tâm trạng lập tức trở nên càng phức tạp. Cô ta định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, im lặng cầm bút vẽ chú hề.
Đám người của đại học kinh doanh cũng cảm thán không thôi, giờ Trần Bát Hoang đã thật sự thoát khỏi tầng lớp của họ, cùng ngồi cùng ăn với bậc cha chú của mình.
Mọi thứ giống như đang mơ, khiến người ta không tài nào tin nổi, song lại phải tin.
Tô An Khê nghiến răng nghiến lợi, thấy Trần Đức sống tốt, cô ả lại càng khó chịu, đợi mình gạ gẫm được người đàn ông kia thì chắc chắn sẽ trả thù: “Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ khiến anh quỳ xuống, phe phẩy cái đuôi giống một con chó, cầu xin tôi tha thứ cho mình!”
“2,5 tỷ!”
Người đàn ông trung niên kia không hề để cho người khác có cơ hội ra giá, Trần Đức vừa nói xong, ông ta đã giơ thẻ lên, chế giễu: “Người trẻ tuổi thì phải khiêm tốn thút, đừng phá của quá. Hơn 2 tỷ rồi, phải suy nghĩ mình có lấy ra được không đã nhé”.
“3 tỷ”.
Trần Đức không đáp, lại nhàn nhạt giơ thẻ lên, trực tiếp tăng thêm 500 triệu.
Gần như không hề do dự chút nào!
Ba tỷ.
Ngay sau khi mức giá này được đưa ra, một số ông trùm kinh doanh vốn muốn tham gia cuộc canh tranh liền gạt bỏ suy nghĩ, mặc dù Thanh Hà Thượng Đồ rất có giá trị, nhưng ba tỷ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Hơn nữa, bọn họ còn phải giữ lại một ít tiền đế đấu giá vật phẩm cuối cùng.
“Tôi cũng tham gia góp vui một chút”, đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, Tống Ngữ Yên giơ tấm biển lên: “3,2 tỷ”.
“Đại sư Khổng…”, giá được nâng lên quá cao khiến Hồ Thái Minh không thể ngồi yên, đành phải nhắc nhở: “Tiền mặt mang theo trong thẻ của chúng ta không nhiều, vật phẩm cuối cùng còn chưa xuất hiện…”
“Tôi tự có chừng mực”.
Khổng Hoằng Nghĩa lãnh đạm nói một câu, rồi giơ tấm biển lên: “3,5 tỷ”.
Khóe miệng Hồ Thái Minh co giật, nhưng cũng không dám nói thêm.
Tại đây có hình