Với thực lực của họ, bất kỳ người nào đến Vân Tiêu Giới cũng có thế một quyền đánh vỡ cả thế giới!
Mà Trần Phong Hành phái luôn cả hai người đi cùng một lúc!
Nghĩ cũng biết, ông ta tức giận thế
nào!
Hai người vừa đi được hai bước.
“Hai người đợi đã!”
Bổng nhiên, Trần Phong Hành lại gọi hai người.
Hai người dừng chân.
Trần Văn Diệu khom lưng nói: “Tộc trưởng, có gì dặn dò?”
“Chặt đầu từng người, quá rắc rối, lãng phí thời gian”, Trần Phong Hành nhìn chằm chằm Trần Đức, thản nhiên nói: “Hai người trực tiếp hủy diệt cả Vân Tiêu Giới, không đế lại thứ gì, hãy nhớ… mang theo đá chiếu hình, truyền hình ảnh về đây”.
‘Rõ!
n
Hai người đáp rồi định rời đi.
Nhưng khi bọn họ đang định đi, một bóng hình đột nhiẻn chặn trước hai người.
Không phải Trần Đức thì là ai?
Cùng lúc đó, anh cất giọng cực kỳ trầm thấp, cũng rất từ từ: ‘Trước khi đến Vân Tiêu Giới, phiền hai người bước qua xác của tôi!”
“Ầm!”
Vừa dứt lời, bóng hình Trần Đức bồng to lên, Tự Tại Thần Ma Công phía sau giống như mười vạn dãy núi chặn trước chín người nhà họ Trần.
“Nưc cười…”
Trần Phong Hành cười khinh miệt: “Dựa vào mày, một con kiến còn không phải là cấp tôn cũng muốn ngần bọn tao? Văn Diệu, Vạn Sinh, còn đợi cái gì, đi nhanh về nhanh!”
Cũng đúc lúc này, Trần Văn Diệu, Trần Vạn Sinh thúc động nguyên khí, trực tiếp ra tay!
Bọn họ không dám giết Trần Đức, nhưng không có nghĩa khỏng thể đánh thương anh!
Hai người bùng phát nguyên khí, cảnh giới siêu mạnh đại chí tôn cũng phát ra vào lúc này, lúc hai người vung cánh tay, không ngừng tích sức lực, sức mạnh đủ đế huy diệt thế giới nối lên, cuồn cuộn trong nắm đấm của họ, không gian cuốn lên từng tầng sóng dữ.
Làn sóng khí cuồng bạo càn quét, cùng lúc đó, nám đấm của hai người cũng lần lượt giáng xuống Trần Đức từ hai phía.
“Đến đây!”
Trần Đức gầm một tiếng, vung kích Định Thiên trong tay, trực tiếp xông lên.
Một phần ba giây sau.
“Bành!”
Tiếng nố kinh thiên vang lên, có thế thấy rõ ràng, bóng hình Trần Đức bay ngược ra, liên tiếp đập vào mười mấy tòa núi, bay xa ngàn dặm.
Nhưng liền sau đó anh lại đứng lên.
Lại xông về phía trước.
Trong đầu Trần Đức chỉ có một ý nghĩ.
Bất luận thế nào, anh buộc phải ngăn cản tám tên khốn này!
“Soạt!”
Nguyên khí hồn độn vút thẳng lên trời xanh, Trần Đức một bước nhảy vọt qua sông núi đại địa, xông về phía trước ra tay lần nữa.
Hai người Trần Văn Diệu, Trần Vạn Sinh cười chế nhạo, quay sang nhìn nhau, sau đó pháp tắc hiện lên người của hai người, tỏa ra thần quang vô tận, tấn công Trần Đức.
Lại một lần nữa Trần Đức bay ngược ra, đập vào trong hố sâu, hồi lâu không động đậy.
“Rác rưởi, còn muốn cán đường đi của bọn tao”, Trần Vạn Sinh cười lạnh lùng: “Mày ớ đó ngoan ngoãn xem bọn tao hủy diệt Vân Tiêu Giới thế nào đi”.