Một đòn vừa nãy của Trần Đức, chỉ khiến hắn không chết mà thôi!
Với tình trạng thương nặng, hắn muốn cử động cũng là điều vô cùng xa xỉ.
“Thân phận của mày, tao biết rõ cũng hiểu rất rõ”, khóe miệng Trần Đức cong lên.
“Thế mà… mày còn giết… giết tao?”, Lâu Tinh Hai lắp bắp run lên: “Mày không sợ sao?”
“Thứ nhất, từ khi được sinh ra đến nay, tao làm việc chưa từng sợ bất cứ điều gì”.
“Thứ hai, trên thế giới này không chỉ có mày mới có thân phận, tao… cũng có!”
Trần Đức cúi người nhìn hắn, giọng điệu bình thản.
“Mày mà có?”, Lâu Tinh Hải, bao gồm Mậu Danh, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt cũng kinh ngạc.
Chẳng lẽ anh cũng có bối cảnh cường mạnh?
Lập tức,
Mọi người cảm thấy cũng rất có khả năng này.
Thực lực của Trần Đức bày ở đó, nếu không có bối cảnh cường mạnh, làm sao anh còn trẻ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy?
Một quyền đánh gục Lâu Tinh Hải đỉnh phong Linh Hải!
Phóng mắt nhìn khắp Côn Luân Hư, thực lực cấp đó cũng là vô cùng mạnh!
“Đúng, tao cũng có, hơn nữa, tao có thể nói cho mày biết, mày nghe rõ đây…”
Trần Đức thú vị nói: “Tao họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”
“Bình thường…. người ta đều gọi tao là Trần Bát Hoang”.
Khi Trần Đức lên tiếng, nói rõ từng chữ họ tên của mình, Lâu Tinh Hải ở dưới đất tỏ vẻ nghi ngờ.
Đám người Mậu Danh, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt cũng nghi ngờ, họ vốn tướng Trần Đức sẽ nói ra thân phận kinh người thế nào.
Nhưng anh lại chỉ nói ra tên mình?
Chỉ một cái tên thì có gì đáng sợ?
Họ không hiểu.
Trần Đức bị ngốc hả? Đúng là kỳ lạ.
Nhưng.
Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâu Tinh Hải biến sắc, hình như hắn nghĩ đến điều gì, dần dần, dần dần trở nên cứng đờ.
Sau đó,
Sắc mặt của Lâu Tinh Hải trở nên sợ hãi, hoảng loạn.
Cái tên Trần Bát Hoang, có một lần ngẫu nhiên hắn nghe Lâu Vạn Xuân nói đến.
Hắn không biết nhiều lắm.
Nhưng biết rõ,
Trần Bát Hoang và nhà họ Lâu hắn là kẻ thù không đội trời chung!
Mối thù không đội trời chung mẫi mãi không thể hóa giải!
Đã là kẻ thù, vậy thì… Trần Bát Hoang sẽ sợ bố của hắn, sợ ông nội hắn ư?
Câu trả lời rất rõ ràng!
Cho nên,
Lâu Tinh Hải hoàn toàn sợ hãi, bóng đen của cái chết lại bao trùm lấy hắn lần nữa.
Lần này, hắn còn không thốt nổi lên lời, kinh hãi sợ sệt, nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng hối hận.
Sớm biết… sớm biết thế thì hắn phải hỏi tên của đối phương trước!
“Đã biết rõ thân phận của tao, vậy thì mày… có thể chết rồi!”, Trần Đức ôn tồn nói, sau đó nhấc chân ép xuống.
“Bành!”
Chân của anh trực tiếp dẫm xuyên tim của Lâu Tinh Hải
Lâu Tinh Hải còn không hự hự được một tiếng.
Thì đã chết hoàn toàn!
Lâu Tinh Hải lại chết như vậy!