“Nhóc con, cậu không quỳ, tôi cứ muốn cậu quỳ, không chỉ muốn cậu quỳ, mà còn muốn cậu dập đầu!”
Cùng lúc đó, ưng Tiếu Long quay lại mạch suy nghĩ, sắc mặt trớ nên vô cùng vô cùng nham hiếm như ma quỷ.
Một con kiến lại khiến ông ta bị thương.
Nhục nhã!
Đúng là nỗi nhục to lớn!
Linh khí của ông ta nối lên điên cuồng như sấm sét, sẳp bùng nổ, sức mạnh cơ thể đang điên cuồng hội tụ!
Một luồng khí tức bá đạo vô địch, khủng bố đến mức khiến người ta tuyệt vọng lập tức bao trùm Trần Đức.
Rắc rae!
Trần Đức đã tiêu hao cạn kiệt linh lực, vốn không chống đỡ nổi sức mạnh này, rắc một tiếng, hai chân gãy lìa, nhưng anh vẫn không quỳ!
Dùng tay thay chân cố gắng chống đỡ cơ thế, khoang mắt đỏ máu!
“Linh Lung, ông ta nổi giận rồi, sau đây, phải dùng đến sức mạnh của cô rồi”.
“Được!”
Linh Lung đáp một tiếng, sau đó một luồng sức mạnh nóng rực từ tiên đài cúa Trần Đức lặng lẽ lan ra, dưới sức nóng hừng hực này, những nội thương mà Trần Đức phải chịu đang nhanh chóng hồi phục.
Cùng đúng lúc này.
Đột nhiên!
Áp lực khủng bố như hàng trăm hàng vạn ngọn núi, như trời sập trên người Trần Đức lại biến mất!
Biến mất không hề có dấu hiệu một cách đột ngột.
ở chô không xa, sắc mặt Ưng Tiếu Long thay đổi, khẽ lùi lại một bước.
“ừm?”
Trần Đức kinh ngạc, nghi hoặc.
Cùng lúc đó, bên cạnh Trần Đức, hư không nứt ra một khe hở, cùng với đó, một bóng hình cao lớn mặc áo choàng đen, trên áo choàng lơ lửng một con Mãng Long từ trong bước ra.
Bên hông anh ta treo một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội là một chữ Rồng màu tím vàng, rực rỡ long lánh, vô cùng chói mắt.
“Long… Long Vệ?”, người này vừa bước ra, trong thần điện, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Long Vệ, giống như cái tên, là hộ vệ thân cận của Long Đế, hoàng triều Vô Cương!
Những hộ vệ này được gọi chung là Long Vệ!
Còn người trước mắt, mặc lân bào, khoảng bốn năm mươi tuổi, mang theo nét hung dữ sát khí, e rằng cũng chắc chán có thân phận cực cao trong Long Vệ.
Cùng với sự xuất hiện của Long Vệ, lại có mấy bóng hình từ khe nứt hư không đi ra.
Một người trong đó là Chu Tử Hiên mặc long bào màu tím vàng, khuôn mặt như ngọc, trắng ngần,
mang theo vẻ uy nghi lẫm liệt, phía sau anh ta còn có ba người.
Phó Vĩnh Sinh, môn chú của Đan Môn.
Diệp Lễ Cuồng, phó môn chủ!
Và Tô Trung Dương!
Các trưởng lão nhà họ Ưng đang ngồi lập tức đứng bật dậy, không nói nhiều, trực tiếp hành lễ, kế cả đại trưởng lão Ưng Tiếu Long, lúc này cũng sợ sệt, không dám nối giận, ngoan ngoãn khom lưng:
“Bái kiến Hoàng tử!”
“ừm”.