Phụ nữ ấy à, suy cho cùng là một loài động vật khó hiểu.
“Có thể”, Trần Đức gật đầu đồng ý, đối với anh mà nói nó chỉ là một cái liếc mắt mà thôi, cũng không phải chuyện tốn công gì.
Âu Dã Thanh Vũ nhận được cái gật đầu từ anh liền hưng phấn dẫn Trần Đức tới tiệm cược đá, bên trong bày biện đủ các loại đá thô, có đá phí thúy thô mở miệng, có chưa mở miệng, rực rỡ muôn màu!
Trong đại sảnh có rất nhiều người khoác trên mình những bộ cánh đến từ thương hiệu lớn đi tới đi lui quan sát, tìm kiếm viên đá mà bản thân muốn mua.
Có không ít người trong đó nhận ra Âu Dã Thanh Vũ liền tiến đến chào hỏi, chụp ảnh…
Tuy nhiên, những người này không giống những người hâm mộ bên ngoài truy đuổi không dứt kia, có thể đặt chân tới nơi đây, bất luận là nam hay nữ đều rất lý trí, họ cũng thường bắt gặp các minh tinh gì đó.
Họ thậm chí cũng lười quan tâm đối với những ngôi sao bình thường khác.
“Cô Âu Dã?”, bỗng nhiên một giọng nói truyền tới, cách đó không xa, một người đàn ông mặc quần yếm và đi giày da đang rảo bước đi về phía bên này, hắn ta nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bên cạnh còn có hai người nhắm mắt theo đuôi, có vẻ như là thuộc hạ
“Cô Ãu Dã, không ngờ cô cũng ở đây”.
“Thái Khôn?”, nhìn thấy người đàn ông này, trong đôi mắt Ảu Dã Thanh Vũ lóe lên vẻ khó chịu, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười đáp: “ừm, tour diễn sẽ được tổ chức ở bên này, nhân lúc buổi diễn còn chưa bắt đầu nên tới đây dạo chơi một chút”.
“Không hổ là cô Âu Dã, những người khác đều cần phải tập dượt trước khi tổ chức concert, chí có cô Âu Dã mới có thể thong thả tùy ý như vậy”, Thái Khôn nói với gương mặt ngập tràn hâm mộ.
“Cô Âu Dã, tôi là khách quen ở đây, cũng rất quen thuộc nơi này, cô có muốn tôi giới thiệu cho cô không?”
“À… không cần đâu”, Âu Dã Thanh Vũ dứt khoát từ chối, thứ nhất, thân phận và địa vị của Thái Khôn đều kém xa cô, thứ hai, cô thực sự không thích tiếp xúc với người này.
Trong làng giải trí cũng vậy, cô ra mắt bằng thực lực của mình, còn Thái Khôn lại dựa vào khuôn mặt, sau lưng cũng thuê nhiều nhóm người để định hướng truyền thông lăng xê, thậm chí còn cho người mắng chửi bản thân trên các trang mạng xã hội, thuê người đóng vai gay gắt cùng lương thiện, phương
thức PR cực kỳ phản cảm, Âu Dã Thanh Vũ trước nay vẫn luôn khinh bỉ cách làm này.
Cô rất quyết đoán mà từ chối.
Sự niềm nở ngỏ lời lại chỉ nhận được lời cự tuyệt khiến Thái Khôn có chút ngượng ngùng cùng tức giận, ánh mắt hắn cũng tối tăm đi vài phần: “Được thôi, cô Âu Dã, hy vọng cô chơi thật vui vẻ”.
‘ừm”.
Ảu Dã Thanh Vũ không mặn không nhạt đáp một tiếng liền lướt qua người hắn ta.
Trần Đức đi phía sau vừa muốn bước qua.
“Ai ya!”
Thái Khôn bỗng nhiên hét lên một tiếng, nổi cơn thịnh nộ quát: “Anh đi đường kiểu gì thế, va vào quần áo của tôi rồi, anh có biết bộ trang phục này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Trần Đức liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thực sự không biết phải nói cái gì, cuối cùng lạnh nhạt đáp: “Anh là đồ đần à? ở đây khắp nơi đều có lắp camera giám sát, lại có gan muốn chơi chiêu trò?”
Dứt lời anh căn bản lười nói chuyện cùng hắn, nhanh chóng lướt qua.
Thái Khôn phẫn nộ tới đỏ bừng mặt, một chữ cũng không thể phun ra, quả thực hắn muốn ăn vạ tên thanh niên đi cùng Âu Dã Thanh Vũ này, nhưng thực sự đã sơ xuất không để ý tới camera.
‘Mẹ nó!”
Tức đến giậm chân.
“Ha ha…”, tiếng cười trong veo như dòng suối mát của Âu Dã Thanh Vũ vang lên: “Tên đó thật buồn cười”.
“ừm đúng là có chút nực cười”.