Trong một khoảng thời gian thảo luận ngắn ngủi, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh, tất cả đều chờ Trần Đức trả lời.
Trong đó có cả Huyết Đồ.
Hắn ta không thúc giục.
Cũng chẳng cần phải hối thúc làm gì, Trần Bát Hoang lúc này đã là thập tử vô sinh, anh có sự chọn lựa ư?
Làm người hầu kẻ hạ chính là con đường duy nhất anh có thể chọn!
“Ha ha…”
Khi mọi người nghĩ rằng Trần Đức sẽ đồng ý, thì anh lại đột ngột nở nụ cười.
Nụ cười lạnh đến rợn người.
Trong ánh mắt anh là sự lạnh lẽo thấu xương, có sự kiên quyết, cũng có cả sát khí!
Bỗng nhiên.
Anh ngước mắt lẻn, nhìn chằm chằm Huyết Đồ với vẻ mỉa mai: “Anh là cái thá gì? Làm cái mẹ anh chứ làm, bắt tôi làm người hầu, thứ chó như anh cũng xứng hả?”
Giọng Trần Đức có thể nói là xé rách cả không gian.
Vang đến nơi xa thật xa!
ở đó.
Bất kỳ một người nào cũng có thế nghe thấy rõ ràng!
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo đến mức ngông cuồng!
Đã là lúc nào rồi, mà Trần Bát Hoang còn dám nói ra những lời như thế!
Rất nhiều võ giả khâm phục sự can đảm của anh, ít nhất có chín mươi chín phần trăm người ở đây tuyệt đối không dám nói như thế!
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha../
Trình Lực trước đó còn kích động và sợ hãi, bấy giờ lại không nhịn được cười to, một phần là thấy may mắn sau tai nạn, mặt khác là cười cợt và mỉa mai Trần Đức.
Ngu xuẩn!
Đúng là ngu xuẩn đến cùng cực!
Thời điếm này mà còn dám nói những lời như thế ư?
Hắn ta hiểu rất rõ Huyết Đồ, từ trước đến nay Huyết Đồ vẫn luôn xem trọng thế diện của bản thản, Trần Bát Hoang dám mắng hắn ta như thế trước mặt nhiều người, chắc chẳn Huyết Đồ sẽ không bỏ qua.
Sắp tới sẽ có kịch hay để xem rồi!
“Ha!
99
Quả nhiên, Trần Đức vừa nói dứt lời, ba giây sau Huyết ĐỒ đã nở nụ cười, nụ cười lành lạnh, âm u đến lạ. Có thể thấy rất rõ trên mặt hắn ta đã ngưng kết một màn sương đầy sát ý dày đặc!