Trần Đức lắc đầu, sau khi đi dạo một vòng quanh các cửa tiệm, anh tiện tay kêu Âu Dã Thanh Vũ mua một vài viên đá, không có gì ngạc nhiên, mỗi một viên đá phỉ thúy thô đều là loại chất lượng cao nhất!
Theo giá trị thị trường, cô không những không thua lỗ mà còn kiếm được hơn mười triệu tệ, Âu Dã Thanh Vũ kinh ngạc tới cực điểm, đôi mắt trong trẻo cũng sáng rực: “Anh Trần, anh thực sự…. quá lợi hại rồi”.
“Hửm?”
Đột nhiên Trần Đức giật mình kinh ngạc.
Bởi anh nhìn thấy một khối đá.
Một khối đá màu đỏ!
Là linh thạch!
Nó được đặt trong một đống đá linh tinh trong cửa tiệm, hoàn toàn bị lu mờ giữa những viên đá phỉ thúy thô sặc sỡ khác.
Nhưng, Trần Đức vẫn nhận ra nó trong nháy mắt!
Linh thạch rất lớn!
Nó lớn gấp mười lần so với viên linh thạch cũng chỉ 1.5- 2 kg tại buổi đấu giá ở thành phố Tân trước đó mà thôi.
Mà viên linh thạch trước mắt này.
ít nhất cũng khoảng năm mươi kg, vuông vắn, được cắt gọt ngay ngắn, nó giống như một vật trang trí, nằm lọt thỏm giữa những khối phí thủy muôn hình vạn trạng.
Chỉ là người đến kẻ đi nhiều như vậy lại không ai chú ý tới nó, trong mắt phần lớn mọi người chỉ có đá phỉ thúy thô.
Trong phút chốc, trái tim Trần Đức như muốn nhảy ra ngoài!
Anh thực sự rất kích động!
Không ngờ lại gặp được linh thạch lớn như vậy!
Phải biết rằng một mảnh nhỏ linh thạch 1.5-2 kg trước đó đẵ có thể giúp anh đột phá cảnh giới luyện khí kỳ, mà viên trước mặt này lại phải nặng hơn 50
kg!
“Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Vốn dĩ chỉ là đến xem xem, cùng Ẩu Dã Thanh Vũ dạo chơi một hồi, trong lòng anh cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chẳng ngờ vận may lại tốt như vậy.
Trần Đức cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Âu Dã Thanh Vũ ở bên cạnh nghe được câu ngâm nga nghi hoặc của Trần Đức còn tưởng rằng anh không nghe rõ lời mình nói bèn bổ sung: “Tôi nói anh thật lợi hại”.
Trần Đức thờ ơ đáp, cố gắng giả vờ như đang đánh giá đá phỉ thúy thô rồi chậm rãi đến gần khối đá màu đỏ kia,
linh thạch nặng hơn 50 kg, anh vươn tay sờ sờ cảm nhận.
Thực sự là linh thạch.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng nguồn linh lực dồi dào, phong phú bên trong.
“Ông chủ, viên đá này trông khá đẹp mắt, bán thế nào vậy?”, Trần Đức quay đầu nhìn về phía chủ tiệm mập mạp hói đầu đeo kính gọng vàng tầm bốn mươi lăm tuổi đang đứng cách đó không xa.
“Chàng trai trẻ, tôi cũng không lừa dối cậu, đó là đồ trang trí, không phải đá phỉ thúy thô, cậu vẫn nên tìm xem những viên khác đi thôi”, chủ tiệm niềm nở cười đáp, trông còn có vẻ khá thật thà phúc hậu.
“Chính vì cảm thấy đẹp mắt có thể mang về nhà chạm khắc thành một vật trang trí nên mới muốn mua, ông chủ,