Cô ta vốn sống nhờ trong thần thức của Trần Đức, tuy da thịt cúa Trần Đức đã nổ tung, bị hủy, nhưng thần thức và ngũ tạng vẫn đầy đủ, ràng buộc cả người cô ta, trừ phi Trần Đức chết hoàn toàn, nếu không cô ta tuyệt đối không thể ra ngoài.
“Trần Bát Hoang..;
Linh Lung cất giọng đau thương, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh còn tưởng cô là ma quỷ, lúc đó, Trần Đức yếu đuối đến đáng thương, trong mắt Linh Lung, gần giống như một hạt cát trong mắt người bình thường.
Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, mọi thứ của Trần Đức đều thích hợp để cô ta sống nhờ, cô ta mãi mãi sẽ không xuất hiện.
Giờ đây chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, Trần Đức đã có thể bảo vệ cô ta rồi.
Nhớ lại từng cánh tượng trong quá khứ, Linh Lung rơi nước mắt.
“Linh Lung, cảm… cảm ơn cô mấy năm nay đã chăm sóc tôi”.
Lúc này, thần hồn của Trần Đức càng lúc càng mờ nhạt, anh phát hiện rất rõ ràng sinh mạng đang mất đi.
Cùng lắm chỉ có thể chịu được một phút, mí mắt của anh sắp khép lại mất rồi, buồn ngủ quá…
“Rột rột, chít chít!”
Khi anh sắp không thể chịu nổi nữa…
Thì đột nhiên.
Một âm thanh kỳ quái lọt vào tai Trần Đức.
Ngay sau đó…
Có thế thấy rất rõ, cách đó không xa, một vầng sáng trắng đang nhanh chóng đến rất gần.
Nhìn kỹ lại, thì đó là một con thú nhỏ, trên đầu là nhúm lông màu tím, đôi mắt trong veo như ngọc bích, vừa to vừa tròn, ngoài nhúm lông tím trên đầu thì cả người trắng nõn như tuyết, hai mắt linh động như một đứa bé vậy.
Tốc độ của nó thật sự rất nhanh, nó bước trên đại trận Thiên Hà như đi trên mặt đất bằng phẳng, nhanh hơn Trần Đức không biết bao nhiêu lần, chỉ trong vài giây đã xuất hiện ngay trước mặt anh.
“Bi bô”.
Đôi mắt to đầy sức sống lóe lên ánh sáng trong suốt, con thú nhỏ vươn đầu cọ cọ vào Trần Đức.
“Là nhóc…’
Trần Đức kinh ngạc, còn chưa kịp nhiều lời thì con thú đã giơ móng vuốt lên, đặt lên người anh.
Ngay sau đó…
Anh có thể cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ như biển, mạnh mẽ tiến vào trong thần hồn, thần thức vốn ám đạm không chút ánh sáng bỗng chốc trở nên rực rỡ sáng ngời, như một mặt trời chói chang!
Chí trong bốn năm giây, những gì Trần Đức bị thiệt hại, thần lực bị Thiên Hà cắn nuốt cùng hồi phục lại hoàn toàn!
“Trần Đức, tên nhóc này đúng là gặp may mà!”
Linh Lung cười vui sướng: “Con thú này giống với Long Vương, có được huyết mạch Thiên Đình, nhặn được sự chấp thuận của Thiên Hà, chẳng lẽ… Nó cũng là Long Vương?”
“Long Vương mà trông thế này hả?”
Trần Đức bĩu môi, nhóc con trước mặt nhìn kiểu nào cũng không giống Long Vương, vóc dáng trông chẳng khác gì con mèo nhỏ, theo thông tin anh tìm hiếu được từ không gian, con Long Vương mà Lý
Thiên Cương và Trân Võ Si băt được không khác gì con khủng long nhỏ, dáng vóc cũng ngang ngửa một con sói hoang.
“Nhóc con, cảm ơn nhóc nhé”.
Trần Đức giơ một tay vuốt đầu con thú nhỏ.
“Bi bô”.