“Tông chủ, các trướng lão biết anh sẽ quay lại, phái tôi đợi anh ớ đây, nói cho anh biết hướng đi hiện nay của Lưỡng Nghi Tông”, Vương Chính Thanh cung kính, khoang mắt đỏ bùng, không còn vẻ cuồng ngạo lúc ban đầu gặp Trần Đức.
“Lưỡng Nghi Tông gia nghiệp lớn, tạm thời khó mà di dời quá xa, hiện tại còn đang ớ một vùng hoang vu trong Bắc Hoang…”
Nói đến đây, Vương Chính Thanh nhìn Ưng Thanh Vũ một cái, hắn ta không biết có nên nói tiếp không.
“Không sao, nói thẳng là ở đâu đi, Ưng Thanh Vũ là người mình”, Trần Đức cười nói.
“Đây là bản đồ ẩn nấp của tông môn”, Vương Chính Thanh lấy ra một tấm bản đồ làm bẵng da thú, đích thân giao đến tay Trần Đức: “Vị trí được đánh dấu bên trẽn chính là chỗ của Lưỡng Nghi Tông”.
“Được”.
Trần Đức nói: “Chúng ta cùng đi về!”
Sau đó, ba người Trần Đức, ưng Thanh Vũ, Vương Chính Thanh đi về hướng Lưỡng Nghi Tông.
Lưỡng Nghi Tông ẩn giấu rất kỹ.
Núi hoang trong núi hoang, hoàn toàn là nơi không một bóng người, cách vô cùng xa nhà họ ưng và hoàng triều Vô Cương, kế cả là nhà họ ưng tìm được Lưỡng Nghi Tông, e là cũng phải mất ba năm ngày mới có thế đến được nơi này.
Ba người Trần Đức ngồi trên linh thú biết bay, cũng phải gần bốn ngày mới đến được nơi ấn náu
của Lưỡng Nghi Tông! ‘Tông chủ!”
“Tông chủ!”
“Bát Hoang…’
Trần Đức vào trong tông, từng bóng hình từ xa chạy tới, Trình Lâm Phong, Đồ Trường Sinh, Lý Thanh Nguyệt, Từ Thái Khôn, Âu Dã Tư Linh, Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền, Đoạn Nguyên… hàng loạt chấp pháp, đệ tử Lưỡng Nghi Tông.
Năm ngàn đệ tử ban đầu, nay thêm chấp pháp, đà chủ, cũng chỉ còn lại hai ba ngàn người, có thể thấy Lưỡng Nghi Tông hiện nay đã sa sút hơn trước đây.
“Sau khi được biết chuyện cúa tông chú và nhà họ Ưng, rất nhiều người lựa chọn rời khỏi Lưỡng Nghi Tông, đến tông môn khác”, Trình Lâm Phong thở dài.
“Ông Trình không cần lo lắng”, Trần Đức cười.
Sau đó anh đi đến phía trước, đối diện với hai ba ngàn đệ tử Lưỡng Nghi Tông, lướt nhìn tùng khuôn mặt bọn họ, lấy ra một bình rượu, phóng khoáng uống ngụm lớn trước mặt tất cả mọi người.
“Các vị huynh đệ, cảm ơn mọi người còn ở lại Lưỡng Nghi Tông trong lúc nguy hiếm khó khăn, Trần Bát Hoang tôi vốn chỉ là một người bình thường ở địa cầu, được ông Trình coi trọng, nhận làm đệ tử, đưa đến Lưỡng Nghi Tông, có được truyền thừa Thánh Nhân!”
“Có thể đi đến bước nảy, cỏ thế cửu được hai
người phụ nữ yêu thương của tôi từ nhà họ Ưng, có quan hệ không thế thiếu với Lưỡng Nghi Tỏng!”
“Tôi, Trần Bát Hoang thề với trời!”
“Chỉ cần tôi còn sống, còn cái mạng này, thì tôi nhất định dốc hết sức lực dẫn dắt Lưỡng Nghi Tông trở lại thời kỳ hưng thịnh huy hoàng ngày xưa!”
“Các vị nhất định sẽ trở thành người đứng trên tất cá, vua trong các vị vua ở cả Bắc Hoang, thậm chí cả Vân Tiêu Giới!”
Lời của Trần Đức rất hùng hồn khí phách!
Anh rất ít nói, rất ít khi nói nhiều như vây, lần này, anh hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, cảm xúc nghiêm trang truyền đến mỗi một đệ tử.
Người trên người, vua trong vua!
Trên mặt mồi một người đều hiện lên hy vọng, kích động!