“Tô Danh, Tô Diệp chỉ xung phong đi đầu, đến thăm dò, chắc hẳn còn có rất nhiều người giống như họ, chỉ là tại sao không gặp được?”
Ban đêm Trần Đức lại canh gác trước một động huyệt và trò chuyện với Linh Lung.
“Chưa chắc đã có nhiều”.
Linh Lung chậm rãi nói: ‘Thếgiới Đại Thiên có quy tắc, xưa nay những thứ như bí cảnh, bảo địa, huyệt mộ cường giả xuất hiện, đầu tiên là thế lực phát hiện ra đầu tiên có thể có chỉ tiêu tiến vào, thứ hai là thế lực cách đó gần nhất cũng có chỉ tiẻu, thêm nữa một số thế lực mạnh được định sẵn chỉ tiêu, số còn lại thì cần phải tuyển chọn, hoặc là tiến vào nhân lúc hỗn loạn”.
“Cô chủ mà hai người Tô Danh, Tô Diệp nói có lẽ là trong chỉ tiêu được định sẵn, cũng chỉ có người được chỉ định sẵn mới có cơ hội phái người đến thăm dò trước”.
“Vậy sao? Chẳng trách…”
Lúc này Trần Đức mới hiểu ra.
“Có thế đến đảo Khốn Long, hiếu biết về yêu nghiệt, nhân vật xuất sắc của thế giới Đại Thiên cũng là chuyện tốt, tôi nghĩ, đến lúc đó anh nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt”.
Lung Linh cười nói.
“Vậy sao, nói thật, tôi cũng hơi mong đợi…”
Trần Đức hít sâu một hơi: “Nhưng việc gấp trước mắt vẫn là mau chóng nâng cao thực lực, hai người đó vẫn còn nhớ đến cái mạng nhỏ của tôi đấy, ha ha…”
“Chẳng phải anh sắp đột phá rồi ư?”
Linh Lung trêu chọc nói.
“Bị cô phát hiện rồi”.
Trần Đức hơi kinh ngạc, hai ngày nay, vì không để Tô Danh và Tô Diệp phát hiện ra manh mối, Trần Đức vần luôn áp chế dao động nguyên khí trong cơ thế, bình thường sẽ không có người phát hiện ra.
Không ngờ, Lỉnh Lung vẫn phát hiện ra!
Trước đây, anh vẫn luôn cho rằng vào thời kỳ đính phong, có lẽ cánh giới của Linh Lung cũng là Thánh Nhân, Thánh Vương hay Thánh Tổ…
Nhưng bảy giờ xem ra, cô ta còn vượt xa hơn nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều.
“Tô Diệp, ngày kia là ngày cô chủ đến đảo Khốn Long, ngày mai anh định giết tên nhóc đó”.
Đúng lúc này trong động huyệt đột nhiên vang lên giọng của Tô Danh.
“ừm, em cũng ngứa mắt với hắn từ lảu rồi, trước khi gặp hắn, tốt xấu gì chúng ta còn tìm được một gốc Long Thiệt Thảo ba vạn năm, sau khi gặp phải hắn, ngay cả cọng lông cũng không nhìn thấy”.
Tỏ Diệp bĩu mõi, vẻ mặt chẽ ghét: “Loại người hạ đẳng như vậy thực sự quá xui xẻo!”
“Yên tâm đi, rất nhanh, hắn sẽ không lây xui xẻo cho chúng ta nữa”.
Tô Danh ôm Tô Diệp, cười nói khinh miệt: “Ngày mai, hắn chết chắc”.
Bên ngoài động huyệt, Trần Đức hơi bất lực. Yên lặng tu luyện.
Ban đêm đảo Khốn Long vẫn như trước, sấm sét ầm ầm, mưa bão xối xả, giọt mưa to như viên đạn ào ào trút xuống, đánh lên cành cây ngọn cỏ.
Nửa đêm gần về sáng, cùng với tiếng sấm ầm ầm, Trần Đức mở đôi mắt.
“Chúc mừng, đến Thánh Tổ rồi”.
ở sâu trong thức hải, Linh Lung lên tiếng đầu
tiên.
“Cảm ơn”.