Lúc này, Trần Đức đứng dậy rời khỏi khách sạn, sau khi ra khỏi cửa, anh ngạc nhiên khi phát hiện ra có không ít người lén nhìn anh, bọn họ chỉ chí trỏ trỏ, anh loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang bàn tán chuyện ngày hôm qua.
“Dường như có không ít người đế mắt tới tôi…”
Trần Đức nhanh chóng rời khách sạn và mua một chiếc nón với tấm rèm vải màu đen trên đỉnh đầu giúp anh che đậy đi tướng mạo của mình, sau đó dưới sự chỉ dằn của Linh Lung sải bước đi phía thế hải. Bên trong thành Thông Thiên vô cùng náo nhiệt, hai bên đường tụ tập rất nhiều tu sĩ từ đủ mọi tầng lớp đang ồn ào trao đổi một số bảo vật, thậm chí còn có một vài cuộc đấu giá mô hình nhỏ, Trần Đức- người đến từ nơi có linh khí khô cạn như trái đất đương nhiên không mua nối những đồ vật cao cấp này, do đó anh không dừng lại quá lâu mà trực tiếp thẳng tiến đến thế hải.
Thế hải chiếm 2/3 diện tích của thành Thông Thiên, biến lớn cắt ngang từ góc tây bắc của thành Thông Thiên, mênh mông cuồn cuộn chảy siết không ngừng, thực sự giống như đại dương, điếm khác biệt duy nhất chính là đại dương của trái đất có màu xanh lam, mà tại thế hải càng ra xa càng tối đen.
Mới đi được vài trăm mét nước biển đã đen kịt như mực.
Bờ biến không phải là bãi cát mà là thảm thực vật tươi tốt với những gốc cây cao to.
“Trong này nhiều người quá…”, Trần Đức quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi cảm thán, anh hơi nhíu mày, bờ biển cũng quá đông đúc rồi!
Phóng mắt nhìn ra thì không ngoa khi nói rằng ven biển người đông nghìn nghịt.
Tu võ giả đang tu luyện ờ dây nhiều không kế xiết!
“Sự tồn tại của thế hải cũng không phải là bí mật gì, đương nhiên sẽ có nhiều người, ai không muốn được đắm mình tu luyện ở một nơi linh khí nồng đậm cơ chứ, sóng vừa xô bất cứ lúc nào cũng có thế vọt lên một vài bảo bối thảo dược..”, Linh Lung sớm đã dự đoán được, giọng điệu bình tĩnh nói tiếp:
“Nhiều người tới thành Thông Thiên đế tham gia sát hạch là một chuyện, ngoài ra họ cũng muốn tới thế hải tu luyện, một ngày ở đây có thế so sánh với bốn năm ngày ờ những nơi khác”
“Đích thực là vậy!”
Trần Đức không thể không thừa nhận điểm này, chỉ mới ở gần bên thế hải, linh khí đã so với những nơi khác phong phú hơn râ’t nhiều, trong không khí
của thế hải, linh khí màu trắng gần như ngưng tụ thành hình, bằng mẳt thường có thế thấy chúng lơ lửng trôi dạt trong không trung, chỉ riêng hoàn cảnh tu luyện này cũng tốt hơn Côn Luân Hư của trái đất gấp hàng trăm lần.
Không có gì khó hiếu khi Côn Lôn khó sản sinh ra cường giả.
Linh Lung tiếp tục:
“Đây chưa phải là nơi có linh khí nồng đậm nhất, sâu thẳm trong thế hải mới là nơi có điều kiện tốt nhất, tuy nhiên… xem ra những kẻ trong thành Thông Thiên kia đã vây chặt lấy thế hải
“Đúng vậy, rốt cuộc nó cũng là một con đường phát tài, khỏng phải sao?”
Theo quan sát của Trần Đức, có một cây cầu làm từ sắt tinh chế đặc biệt, muốn đi đến khu vực sâu trong thế hải chắc chân phải đi qua cây cầu đó, mà cuối cầu là một hòn đảo nhân tạo nhỏ.
Có thế mơ hồ nhìn thấy xung quanh đảo xếp dày đặc hai ba nghìn căn phòng tu luyện.
Đứng trên bờ một lúc, Trần Đức liền hiếu ra chúng được xây dựng bởi một số người quản lý của thành Thông Thiên, muốn vượt qua đều phải phải trả 100.000 cuộn Thông Thiên làm vé qua cửa!
Và 100.000 này chỉ có thể ở lại trẽn đảo ba ngày.
Cuối cùng anh cũng hiếu tại sao rất nhiều người lại lựa chọn tu luyện bên bờ sông, người có thế lấy ra 100.000 cuộn Thông Thiên thực sự không nhiều.
Huống hồ, sau khi bỏ ra 100.000 cuộn Thông Thiên cũng không nhâ’t định có thế thực sự chọn được một phòng tu luyện tốt, bời linh khí trong thế hải không ngừng thay đổi theo sự lên xuống của thủy triều!
Cũng có nghĩa là không phải căn phòng nào trong số hàng ngàn phòng tu luyện cũng đều có nguồn linh lực phong phú, 60-70% có khả năng chọn phải phòng tu luyện cực kỳ rác rưởi, nếu như vậy còn không bằng dùng 100.000 cuộn Thông Thiên đối thành linh thạch, trực tiếp hấp thụ rồi tu luyện.