Thay vào đó là một tảng đá lớn hoàn toàn bịt kín cửa ra vào mật thất?
Trái tim Ngụy Vô Minh chợt lỡ một nhịp, không biết sao lại cứ có một linh cảm xấu.
Ngoài lão ra, tất cả mọi người cung nhìn châm
chằm cửa ra, muốn biết có phải Trần Bát Hoang đẫ đột phá thật không.
Song, sau tiếng nổ ấy, Thiên Huyền Phong lại Im lìm.
Trần Bát Hoang cũng không có xuất hiện, tuy Thiên Huyền Phong vẵn còn đang rung lâc dữ dội, nhưng không có sập. Mãi một lúc lâu sau, lại dần im lặng lại như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
“Mẹ, làm sợ bóng sợ gió một hồi, tôi nói mà, sao anh ta có thể đột phá được?”
“Mẹ nó, hù chết cha, còn tường rằng thật sự yêu nghiệt như vậy luôn chứ”.
“Ha ha…”
Nghiêm Sương ôm kiếm, không ngừng cười khẩy, trong mắt lập lòe sát khí, đợi Trần Bát Hoang đi ra, hắn châc chần sẽ khiêu chiến tiếp. Đến lúc đó, kết quá sẽ hoàn toàn khác lúc trước!
Đám Trình Kiếm Phong, Lâm Chấn Lôi, Tô Đông Pha nhíu mày, mấy trưởng lâo còn lại thì giống như đang vui sướng khỉ người gặp họa.
Theo họ, dù Trần Bát Hoang có gây ra một chút động tĩnh, nhưng cũng sẽ không có khả năng đột
phá. Ngay cả Linh Hải cũng không có, mà còn đòi đột phá lên Địa Tiên, mơ đấy hả?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây một, mẵi một lúc lâu sau, trên mặt Đinh Nghỉ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nói:
“Môn chú, tôi thấy hay là bỏ đi, cậu ta chắc chăn đang lừa chúng ta. Mấy ngàn người ở đây chờ một mình cậu ta, cậu ta xứng sao?”
“Cứ chờ đợl như vậy thì biết bao giờ mớl kết thúc?”
“Đúng vậy”, Nhạc Trường Phong cũng nói: “Tôi đề nghị giết quách cậu ta luôn cho rồi, đừng làm lãng phí thời gian của chúng ta nữa!”
NiYkhAtiftvrtftAi-hlSii AnurtAftArtihlnnihfen TiínniivỂinAviYiRííi-Míii-MítVivAiYiHrriirrt !■**»
“Các người vội cái gì?”, sâc mặt Ngụy Vô Minh hết sức khó coi, lạnh lùng nói: “Đột phá đến Địa Tiên là trò đùa chắc? Trần Bát Hoang mới đi vào bao lâu? Lẽ nào các người đã quên khi đột phá Kim Đan cần bao nhiêu thời gian hả?”
“Môn chú, cứ chờ vậy cũng quả thật không phải cách”, Vu Thu Yến chậm rì rì nói: “Hay là chúng ta đưa ra một mốc thời gian, thế nào? 10 ngày, chúng ta chờ 10 ngày, được không?”
“10 ngày?”, Ngụy Vô Minh liếc nhìn mật thất đóng kín kia nói.
10 ngày sao mà đủ?
Lúc trước, ai trong họ đột phá Kim Đan kỳ không bế quan 1 2 năm? Mà cái Trần Đức muốn đột phá chính là Địa Tiên đó!
10 ngày sao mà được?
Nhưng lão cũng biết, 10 ngày gần như đã là cực hạn cúa các trưởng lão rồi, nên cũng đành đồng ý:
“Được, 10 ngày thì 10 ngày!”
Sau khi Ngụy Vô Minh đồng ý, các đệ tử Vô Song Môn đằng sau cũng nghe thấy nên đều tản đi.
Bát Đại trưởng lão, Trình Kiếm Phong, Công Tôn Hằng, Lâm Chấn Lôi cũng rời đi, chỉ có Ngụy Vô Minh là ở lại. Lão vần cố chấp canh giữ trước cửa mật thất!
Chẳng mấy chốc, theo họ rời đi, tin Trân Đức đã trở thành phế nhân lập tức như nạn châu chấu quét ngang Vô Song Môn, rơi vào tai nội viện, rồi lại truyền tớl ngoại viện!
Vô Song học viện cũng lập tức xôn xao!
“Cái gì? Trần Bát Hoang biến thành một phế nhân?”
“Tốt quá, mẹ, lúc trước anh ta chèn ép chúng ta như nào? Cuối cùng cũng có thể báo thù rồi!”
“Đúng vậy, trước đó thằng rác rưởi khốn kiếp kia ỷ vào mình mạnh hơn mà chèn ép chúng ta, khiến chúng ta và đám tân sinh đều nơm nớp lo sợ, quả bảo đến rồi đó, ha ha, qua báo đấy!”
Trong một đêm, tin tức này một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền ngàn…
Người một khi ngã xuống thì ai cũng muốn bỏ đá xuống giếng.