Trong mắt Trần Đức tràn ngập vẻ dịu dàng: “Chắc vì em mới rớt ra đó, đáng”.
Anh vừa nói xong đã ôm lấy Âu Dã Tư Linh đi vào buồng trong rồi đặt cô xuống giường: “Tục ngữ nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”.
“Vậy anh còn chờ gì nữa? Không trải nghiêm
chút thăng hoa sao?”
Âu Dã Tư Lỉnh đế lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn sáng bóng như ngọc, đôi mắt nhấp nháy đưa tình, hai má ửng đỏ: “Em thấy anh chưa ngậm đã cứng luôn rồi kìa?”
“Buồn vui… ly hợp? Chưa ngậm… đã cứng?”
Trần Đức sửng sốt, sau đó có chút cạn lời.
Phụ nữ mà tà … lên thì đúng là vứt đàn ông cả chín con phố.
“Em đã có nhu cầu mãnh liệt như vậy thì chồng đây cũng chí đành cố gắng đồng ý thôi!”
Trần Đức nhếch miệng cười rồi lập tức hành động, nhưng khi anh định xách súng ra trận thì bỗng dưng…
“Á!”
Âu Dã Tư Linh bỗng hét lên một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy!
“Tư Linh, em làm sao vậy?”
Vẻ mặt Trần Đức cứng lại, vội vàng kiểm tra cơ thể cô nhưng lạ là lại không thấy điều gì khác
thường.
“Không biết nữa, em cảm thấy cơ thể có hơi khó chịu, em… ọe!”
Âu Dã Tư Linh còn chưa nói xong đã ói ra!
“Rốt cuộc là bị làm sao?”
Trần Đức lại kiếm tra thêm lần nữa, song vẫn không phát hiện ra điều gì.
Đang yên đang lành, tại sao lại ói?
Hiện tượng này hoàn toàn không nên xảy ra trẽn người võ giả mới đúng!
Huống chi, Âu Dã tư Linh còn là người xuất sắc trong giới võ giả, là thiên tài kiếm đạo!
“Trần Đức, anh bị ngáo à? Một người phụ nữ mà ói thì lẽ nào anh không biết là tại sao ư?”
Trong thức hải, Linh Lung bỗng nhiên nói.
Trần Đức lập tức sửng sốt giống như bị điện giật: “Linh Lung, ý cô là…”
“Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi, chúc mừng!”
Linh Lung buồn bực, bình thường Trần Bát
Hoang yêu nghiệt, thông minh lắm mà, sao chút chuyện ấy lại còn cần mình nhắc nữa?
Câu đó của Linh Lung lập tức khiến Trần Đức ngây người.
Có chút khõng biết làm sao.
Một người bình thường tràn ngập tự tin, bất kể làm chuyện gì đều có dự tính trước như anh lại ngây ra tại chỗ.
Ngơ ngác đần ra tại chỗ giống một tên ngốc, đờ đằn nhìn chằm chằm vào Âu Dã Tư Linh đang nôn khan.
“Tôi… tôi thật sự sắp được làm bố?”
Một lát sau, Trần Đức chợt nắm lấy tay Âu Dã Tư Linh bắt mạch cho cô.
Im lặng bẳt mạch ba giây, sau đó…
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”
Một tiếng cười tràn ngập vui sướng bổng dưng vang lên, Trần Đức vui vẻ cười to giống như người điên.
“Trần Bát Hoang, anh… anh bị sao vậy?”