Giống như là…
Đang quỳ trước mặt anh không phải một con người, mà là một con lợn chém mãi không chết.
Mỗi một nhát đâm xuống là một tia máu phun lên, dao đâm vào tận xương, đâm mê say điên cuồng.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm quần áo Trần Đức, sàn gạch màu trắng cũng bị nhuộm đỏ bầm.
Mùi máu gay mũi xộc vào khoang mũi mọi người, thứ mùi cực kỳ khó chịu, có một số người sức khỏe yếu, dạ dày bắt đầu cuộn lên không ngừng.
Bọn họ ngây người nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang đằng xa đang say máu điên loạn, bất giác lạnh sống lưng.
Từ nào tới giờ, bọn họ chưa từng gặp ai mạnh đến thế.
Càng chưa từng thấy kẻ nào như Tà Vô Cương, chỉ có thể mặc cho đối phương đâm chém, chỉ có thể đứng yên như cái cọc gỗ không nhúc nhích nổi.
Tà Vô Cương muốn nhúc nhích chứ, thế nhưng cơ bản là gã không thể!
Thân thể của gã, không hiểu sao không còn nghe não bộ chi phối nữa, thứ duy nhất gã cảm nhận được, chỉ có cơn đau đến tê dại, sống không bằng chết.
Sắc mặt Trần Đức lạnh như băng giá, anh đã đâm Tà Vô Cương hơn 100 nhát, ban đầu gã ta còn gào rú thảm thiết, song nhỏ dần rồi im bặt, ngay cả một tiếng rên cũng không thốt ra nổi, hoàn toàn tuyệt vọng.
Rốt cuộc…
Sau một hồi lâu.
Trần Đức ngừng lại, tựa như đã mệt, anh cầm con dao găm đứng trước mặt Tà Vô Cương.
Trong đầu anh lúc này, dáng vẻ của những người anh em đang lướt qua như phim quay chậm, trong lòng anh đau đớn như muốt xát kim châm.
“Trương Phàm, Lý Lâm, Khâu Thượng Bình… Các anh em, tôi đã báo thù cho các cậu rồi… Các cậu có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không?”
Ngẩng đầu nhìn trời, Trần Đức gào lên trong câm lặng.
Hai chân Tà Vô Cương quỳ chôn xuống đất, cơn đau này khiến gã ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn, gã chưa từng nghĩ rằng trên đời này còn có cách tra tấn, hành hạ người khác kinh khủng, tàn bạo nhường này.
Cả trăm, hai trăm nhát chứ ít gì!
Trên người gã nhìn đâu cũng bị đâm lỗ chỗ!
Thế nhưng…
Gã vẫn không chết, ngoài cảm giác đau đớn cùng cực ra thì hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sẽ chết.
Hiện giờ, gã chỉ hận sao mình không chết quách đi.
Đột nhiên…
Trần Bát Hoang giơ chân lên đá vào người Tà Vô Cương, Tà Vô Cương bị đá văng ra ngoài, cùng lúc đó một cái chân khác giẫm lên người gã:
“Chó chết!”
“Bây giờ mày nói đi, vì sao mày muốn giết tao?”
“Nếu mày không nói, tao có thế khiến cho mày đau đớn gấp trăm lần, hành hạ mày, tra tấn mày một năm, mười năm, cả trăm năm cũng được!”
“Nói!”
Thắc mắc này luôn đeo bám Trần Đức.
Anh chưa bao giơ gặp Tà Vô Cương.
Có thể nói…
26 năm sống trên đời…
Bất kể anh là sát thủ hay là binh vương, thì anh cũng chỉ là một tên lính đánh thuê không hơn không kém, mười mấy năm qua, anh đã từng giết chết võ giả chỉ bằng tấm thân xương thịt trần tục này!